1.
Lúc Hàn Nhã Lan chạy con Porsche bóng loáng tới nhận người thân thì tôi đang đứng ch.ặ.t xương cho khách.
D.ao chặt xương bén ngót phản chiếu ánh sáng lấp loáng.
Tôi cầm chặt chuôi da.o, nhướng mày liếc bà ta một cái.
Bà ta thòng tim tới rún, chân đi cà kheo lảo đảo, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Hàn Nhã Lan vốn là bạn nối khố thuở xưa của mẹ tôi.
Sau khi phất lên, lỗ mũi lúc nào cũng hếch lên tận trời xanh.
Dăm ba bữa lại tới một lần, chưa mua lạng thịt cân xương nào, toàn cạnh khóe khoe giàu thôi.
Tôi nghe mà tức cành hông.
Tôi mất kiên nhẫn lườm ba ta:
"Nào, dì, hát bài ca trọc phú giàu sổi tiếp đi."
Chắc do tôi nói chữ "dì" ngân nga luyến láy quá, thế là Hàn Nhã Lan bỗng nhiêu buồn bã gào lên, vừa khóc vừa giãy đành đạch.
Mồm miệng lúng búng nói gì đó không rõ, dang hai tay nhào về phía tôi.
Tôi đang phân vân không biết nên túm tóc hay đạp đầu gối bà ta thì bỗng nghe một tiếng gầm đầy giận dữ như chúa sơn lâm:
"Hàn Nhã Lan!"
Mẹ tôi khiêng nửa con heo, uy phong lẫm liệt đứng sau lưng bà ta.
"Thả con gái tôi ra, có ngon thì xông vào đây tôi chấp bà một tay luôn!"
Nửa con heo đập thẳng vào người Hàn Nhã Lan.
Tiếng gào rú của bà ta vang vọng khắp cả chợ, làm bảo vệ chợ phải hốt hoảng chạy tới coi nhà tôi có ch.ọc t.iết heo tại chỗ không.
Hàn Nhã Lan khóc lóc kể lể nửa buổi mới trợn mắt đưa tay đập một xấp giấy lên sạp thịt.
Đó là giấy kết quả xét nghiệp ADN.
Lông mày tôi giật giật hai cái, đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Còn chưa kịp nói gì, Hàn Nhã Lan đã rưng rưng nước mắt, khóc thút thít bước tới.
"Hoan con, năm đó điều dưỡng bế nhầm con với Tống Viện. Mẹ mới là mẹ đẻ của con!"
Bà ta đưa tay lôi Tống Viện sau lưng bà ta, xô ra trước mặt.
"Lương Thục Tuệ, bà nhìn cho rõ đi, đây mới là con đẻ của bà!"
Nửa cái chợ đổ dồn ánh mắt vào người Tống Viện.
Nhất thời, Tống Viện toát hết cả mồ hôi hột, giọt nào giọt nấy to như hạt đậu xanh thi nhau tuôn từ trên đầu xuống.
Ngây người một lúc lâu, con bé mới lắp ba lắp bắp:
"Dì... Dì Lương... À không, mẹ... hình như con... mới là con gái của mẹ."
Không khí đột nhiên đông đặc lại.
Hàn Nhã Lan thấp giọng chửi: "Đồ n.g.u! Ăn không nên đọi, nói không nên lời!"
2.
Mẹ tôi cầm tờ kết quả xét nghiệm ADN lên lật qua lật lại xem không biết bao nhiều lần.
Đến lúc tờ giấy nhàu đến mức sắp đem chùi đ.í.t được thì mẹ tôi mới run giọng hỏi:
"Bé, con... thật sự là con gái mẹ à?"
Tống Viện cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, gật đầu một cái.
Hàn Nhã Lan hừ lạnh một tiếng, ngoa ngoắt:
"Cả tỷ bạc tiền học thêm học bớt đắp lên người nó rồi mà lần nào thi cũng đội sổ!"
"Dạy con c.hó nó cũng không dố.t được như nó luôn á!"
"D.ốt như vậy, không phải con của bà thì còn là con của ai vào đây được nữa?"
Giọng bà ta the thé, như tiếng loa phóng thanh ra rả đâm vào tai nghe muốn banh cái lỗ tai ra luôn.
Bà ta nhìn tôi bằng vẻ mặt thảo mai cầu tài:
"Chỉ có gien thông minh như tôi mới đẻ được đứa con như bé Hoan, nó ở với bà không học thêm học bớt gì mà vẫn đứng đầu lớp."
Tống Viện vẫn cúi gằm mặt đứng nghiêm một bên, tay mân mê gấu áo, ngoan ngoãn như một chú gà con.
Tựa như con bé đã tập thành thói quen bị chế nhạo như vậy, không hề có phản ứng nào cả.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, mà bà ta vẫn thản nhiên chửi mắng Tống Viện như vậy.
Thế thì bình thường ở nhà, Tống Viện còn phải chịu đựng đến mức nào nữa đây?
Nhất thời tôi thấy xót thay cho con bé, bước tới nắm chặt tay Tống Viện.
Bấy giờ tôi mới phát hiện, lòng bàn tay con bé đã ướt đẫm mồ hôi, mà hai tay đều lạnh ngắt như ma ch.ế.t.
"Dì Hàn, dì già rồi cho cái mỏ nghỉ một xíu cho nó mọc da non có được không?"
"Chứ lỗ tai con còn non, dì đày đọa nó cỡ này nó chịu không nổi đâu ạ!"
"Dì chửi cỡ đó thì thiên tài như Einstein cũng bị dì ép tới phát điên luôn chứ đừng nói người thường!"
3.
Mẹ tôi nắm lấy bàn tay còn lại của Tống Viện, nhìn con bé từ trên xuống dưới.
Bà ấy mấp máy môi nửa ngày mới nói nên lời:
"Bé Viện, mười mấy năm nay, con... con sống có vẻ cũng tốt nhỉ."
Vừa dứt lời, Hàn Nhã Lan vừa im miệng nghỉ lấy hơi một bên lập tức nhảy dựng lên:
"Lương Thục Tuệ, bà coi đi, tôi nuôi con gái bà béo trắng mập mạp."
Bà ta vừa nói vừa xô Tống Viện một cái.
Tống Viện yên lặng đứng đó, không nhúc nhích.
Béo trắng mập mạp ư?
Tống Viện rõ ràng bị béo phì.
Gặp hôm trời nắng, bóng lưng nó đủ che cho ba đứa như tôi.
Lần trước ở trường khám sức khỏe định kỳ, nó khám ra cả đống bệnh.
Không những bị cao huyết áp mà còn bị gan nhiễm mỡ.
Thế mà Hàn Nhã Lan còn dám kiêu ngạo tự hào nói ra câu đó.
Tôi tức quá hừ một tiếng, nhưng Hàn Nhã Lan không nghe được, tiếp tục cất giọng the thé max volumn phê phán mẹ tôi.
"Còn bà thì sao, bà nuôi con Hoan thế nào? Bà coi, nó gầy như que củi kia kìa!"
Không đợi mẹ tôi đáp lời, bà ta lại nhảy lên đong đỏng như con châu chấu, ngón tay day day vào gáy mẹ tôi.
"Có phải bà định bán con Hoan lấy tiền cưới vợ cho con trai bà không hả?"
Tiền cưới vợ cái đầu bà ấy chứ tiền!
Nhà tôi cần làm tế gì!
Anh tôi cưới vợ từ tận hai năm trước rồi.
Tôi sải chân bước tới đứng cạnh mẹ tôi, hất tay bà ta ra.
"Dì Hàn, nuôi con không phải nuôi heo, nuôi cho béo làm gì? Dì định bán ký hay gì?"
"Dì xem truyện ngôn tình m.á.u ch.ó nhiều quá rồi đấy, ai nói với dì cứ nhà nghèo là phải bán con gái lấy tiền cưới vợ cho con trai vậy?"
"Ba mẹ nuôi con khéo lắm, vô cùng khéo luôn, chợ búa nóng nực hôi hám, dì về nhà thơm tho mát mẻ bật máy lạnh lên mà ngồi đi hỉ."
"Nơi này không chào đón dì."
Hàn Nhã Lan không ngờ bị tôi chửi cho một tăng không kịp vuốt mặt, nhất thời lúng túng, cười gượng nói:
"Hoan à, mẹ mới là mẹ đẻ của con mà."
"Nào, lại đây với mẹ, mẹ đưa con về nhà."
"Nhà mình là biệt thự đàng hoàng, con không cần phải chen chúc trong căn phòng tồi tàn nhà bọn họ nữa."
4.
Tôi đứng bên người mẹ tôi, không nhúc nhích.
Chỉ ngẩng đầu dửng dưng cười nói:
"Công dưỡng lớn hơn công sinh."
"Đã sai thì sai cho trót, đã lở cho loét luôn đi, cần gì đổi lại."
Hàn Nhã Lan ngạc nhiên muốn rớt cả hàm xuống đất, cảm giác có thể nhét vừa hai cân thịt heo.
"Sao có thể không đổi được?"
Bà ta gào lên một tiếng thảm thiết, rồi lại tha thiết nài nỉ tôi:
"Hoan à, con mới là con gái mẹ dứt ruột đẻ ra. Tống Viện thứ hàng giả này cướp chỗ con ở nhà mình ăn ngon mặc đẹp bao nhiêu năm."
"Còn con thì sao? Đi theo đám nghèo mạt rệp này ăn rau ăn cám, mẹ vừa nghĩ tới thôi là đã thương con đứt ruột đứt gan..."
Bà ta khóc lóc thảm thương, nước mắt tuôn ào ào như tác, nhìn không giống giả vờ.
Hình như đúng là có đau lòng thật.
Tôi khoát tay, lập tức ngăn tiếng gào bị thương của bà ta.
"Dì Hàn, dì bớt giỡn giùm con nha dì."
"Nhà bọn con không có nhiều tiền như dì, nhưng cũng không đến mức phải ăn rau ăn cám."
"Năm thì mười họa dì ghé dì chơi dì cũng thấy, nhà bọn con mua may bán đắt, có khi nào dì tới mà nhà con rảnh rang tám chuyện được với dì câu nào đâu."
Mẹ tôi ôm vai tôi, thành khẩn nói:
"Hoan à, bao năm nay con theo mẹ chịu khổ vì mẹ. Nếu mẹ con đã tới đón thì con về với mẹ con đi."
Lần này tới lượt tôi xù lông.
"Mẹ, con không đi đâu hết, ai thích đi thì đi."
Tôi ném một ánh mắt sắc như d.a.o cau nhìn Hàn Nhã Lan.
"Nhà bọn con đúng là không so với nhà dì được. Nhưng ba mẹ con đối xử với con vô cùng tốt, họ cho con những gì tốt đẹp nhất."
"Nếu giờ con bỏ họ vê với dì, vậy thì con có khác gì kẻ vô ơn bạc nghĩa?"
"Mà dì ấy à, tốt xấu gì Tống Viện cũng ở cùng dì 17 năm trời. Chỉ vì không cùng huyết thống mà tỉnh cảm bao năm một chớp mắt hóa hư không liền vậy à?"
"Nuôi đứa con gái như dì thì có khác gì nuôi con c.h.ó đâu?"