Khi Ánh Trăng Sáng Lên

Chương 14

Trước giờ Phương Tuần Âm luôn cúi đầu cụp mắt, nhìn chằm chằm xuống đất, cũng không cảm nhận được ánh mắt sáng quắc ở phía sau.

Bước lên trước mấy bước nữa là đến tòa nhà Pháp.

Cô bước chậm lại rồi quay người, rảo bước vào tòa nhà.

Bỏ lại ánh chiều tà sau lưng.

Cô tiếp tục đi lên cầu thang.

“Phương Tuần Âm?”

Ở chỗ rẽ trên cầu thang.

Phương Tuần Âm nghe thấy có người gọi mình ở phía sau nên ngừng bước.

Cô đứng lại, dè dặt quay đầu nhìn.

Cừ Ý Chi đang đứng ở cầu thang bên dưới.

Hình như cô ấy vừa tắm xong, cô ấy mặc áo đồng phục thể dục dài tay và quần short ống rộng, để lộ đôi chân thon thả nhỏ nhắn. Khi nhìn ngược sáng, da cô ấy trắng đến mức như hơi phát sáng, bước đi của cô ấy đầy uyển chuyển, tựa như tinh tú trên trời.

So với cô ấy, Phương Tuần Âm lại ăn mặc rất kín đáo.

Thậm chí trông cô còn có vẻ thẹn thùng và mộc mạc, không thể mờ nhạt hơn.

Cừ Ý Chi nheo mắt.

Sau khi chắc chắn là cô, cô ấy rảo bước đến, chỉ mất hai ba bước để tới bên cô.

“Giờ cậu định về phòng ký túc xá à?”

“... Ừ.” Phương Tuần Âm khẽ gật đầu với vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Cừ Ý Chi mỉm cười, mắt tít lại.

Cô ấy tiện tay nhét chai sữa Vượng Tử mà mình đang cầm vào tay Phương Tuần Âm.

Cô ấy nói: “Lần trước tớ tháo kính của cậu xuống, tớ đã bảo sẽ mời cậu uống trà sữa mà mãi vẫn chưa có cơ hội thực hiện. Hôm nay tớ xin lỗi cậu lần nữa bằng chai Vượng Tử này, hy vọng cậu đừng để bụng nhé.”

Phương Tuần Âm xua tay, vội đáp: “Không sao đâu, tớ đã quên lâu rồi. Chai sữa này…”

“Cậu phải nhận đấy! Nếu không nhận thì tức là cậu vẫn chưa tha thứ cho tớ đâu.”

Đối phương nói bằng giọng kiên quyết.

Có vẻ cô ấy sẽ không cho cô từ chối.

Phương Tuần Âm đành cụp mắt, lúng túng nói: “... Được rồi. Cảm ơn cậu.”

Cuối cùng Cừ Ý Chi cũng thấy hài lòng.

Cô ấy ngừng một chút.

Sau đó cô ấy không nhịn được mà cảm khái: “Tớ nói thật, cậu thực sự rất đáng yêu!”

Phương Tuần Âm: “...”

Sau khi dứt lời.

Cừ Ý Chi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phương Tuần Âm, dứt khoát đề nghị: “Dù sao cũng còn lâu mới tập trung, hay cậu sang phòng ký túc xá của tớ chơi một lát nhé?”

“Hả?”

“Đi thôi đi thôi, tớ cũng về một mình, chán lắm.”

Trước giờ Cừ Ý Chi luôn nghĩ là làm, tính cách của cô ấy trái ngược hẳn với vẻ ngoài xinh đẹp, có thể nhận thấy điều này từ lễ kéo cờ lần trước.

Phương Tuần Âm đã cô độc và rụt rè trong một khoảng thời gian dài, càng không biết cách từ chối người khác.

Cô còn chưa kịp từ chối.

Thì đã bị Cừ Ý Chi kéo đi, đành lảo đảo bước theo.

May mà phòng ký túc xá của hai người ở cùng tầng, cách nhau không xa, chỉ cần đi thêm mấy bước là đến.

Cách bài trí của các phòng trong tòa nhà này cũng không khác nhau nhiều.

Cừ Ý Chi nằm giường ngoài cùng.

Lúc này những học sinh khác cũng không ở phòng, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Cửa sổ mở hờ, thoáng có tiếng nói chuyện truyền vào trong.

Cừ Ý Chi kéo Phương Tuần Âm ngồi xuống.

Cô ấy lấy mấy túi đồ ăn vặt và kẹo trong ba lô dưới gầm giường ra, đặt lên đùi mình, ra hiệu cho cô ăn thoải mái.

Thật ra hai người chỉ gặp nhau một lần rồi nói chuyện mấy câu trong lễ kéo cờ lần trước chứ không thực sự thân quen.

Sự nhiệt tình của Cừ Ý Chi khiến Phương Tuần Âm bất giác hơi lúng túng.

Cô mấy máy môi, nói khẽ: “À, không cần khách sáo đâu, tớ…”

Cừ Ý Chi đoán được cô lại định từ chối, cô ấy cười híp mắt, giơ tay ra hiệu.

“Đừng từ chối, tớ đang muốn tìm người ngồi cùng, lãng phí thời gian nghỉ ngơi của cậu, tớ áy náy lắm! Ăn đi ăn đi, hồi trưa cậu không thấy đồ ăn ở đây đơn giản thế nào à! Cậu ăn chút đồ ăn vặt trước nhé.”

Sau khi dứt lời, cô ấy rút một cuốn sách dưới gối ra, lật đến trang đã đánh dấu.

Phương Tuần Âm nhìn lướt qua.

Cuốn sách có bìa màu đen.

Bên trên viết “Giới thiệu về lý thuyết số”.

Đây không phải tài liệu giảng dạy nên chắc là sách mà lớp chuyên Olympic Toán dùng.

Bỗng dưng.

Phương Tuần Âm như sực tỉnh, cô cảm nhận được sự cô độc từ Cừ Ý Chi.

Chu Mật từng nói, những người như Cừ Ý Chi, Trần Gia Mạc và các học sinh bình thường là người của hai thế giới.

Lúc nào họ cũng tỏa sáng rực rỡ.

Họ có nét ngang tàn đặc trưng của những con người xuất sắc.

Chẳng hạn như hôm ấy, khi đi sau Cừ Ý Chi và Trần Gia Mạc, nghe thấy Trần Gia Mạc nói câu “Sao có thể chứ”…

Cô đã khó chịu vì điều đó một lúc lâu.

Nhưng hình như cô lại thấy đó là chuyện đương nhiên.

Nếu Cừ Ý Chi và Trần Gia Mạc ở bên nhau, tất cả mọi người đều sẽ thấy “rất có khả năng”, “trời đất tác hợp”.

Dường như chỉ những cô gái giống Cừ Ý Chi mới xứng đôi với Trần Gia Mạc.

Cô ấy xinh đẹp và tinh tế.

Cô ấy nhiệt tình, tự nhiên và phóng khoáng.

Không có ai không thích cô ấy cả.

Nhưng nếu đúng thế thật, tại sao Cừ Ý Chi lại kéo cô đến làm đề Olympic Toán với cô ấy chứ.

Hình như cô ấy rất sợ cô đơn.

Phương Tuần Âm đã cô độc từ nhỏ, cũng quen với việc ở một mình từ lâu.

Cô học một mình, ăn một mình, ở trong phòng ngủ một mình.

Khi không có ai chú ý đến cô, cô càng thấy thoải mái.

Còn Cừ Ý Chi thì sao?



Thấy Phương Tuần Âm ngẩn người, Cừ Ý Chi huơ bút trước mặt cô.

Cô ấy cười hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế? Có phải cậu thấy tớ rất khó hiểu không?”

Phương Tuần Âm lắc đầu, khẽ đáp: “Không đâu… Tớ chỉ nghĩ sao cậu lại mang sách theo để đọc.”

Cừ Ý Chi bật cười, giải thích cho cô: “Đương nhiên là để chuẩn bị cho cuộc thi vào tháng một rồi. Cuộc thi lần này có tiêu chuẩn rất cao, nếu tớ giành giải nhất thì có lẽ sẽ có cơ hội lấy được một suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại. Cho dù không được thì vẫn được ưu tiên khi tuyển sinh. Tớ không phải thiên tài như Trần Gia Mạc, nếu muốn đạt thành tích thật cao thì cần tốn rất nhiều thời gian.”

“Ồ, ra thế.”

“Hơn nữa, lần này trường mình chỉ có hai suất tham gia cuộc thi, Trần Gia Mạc tập trung vào Vật Lý nên các suất sẽ được đưa hết cho lớp chuyên Olympic Toán. Lớp bọn tớ không làm bài kiểm tra, mà nhà trường sẽ chọn người đi thi theo điểm số trước đó. Ở những trường như Trung học số Tám, thành tích chính là mạng sống, làm gì cũng phải cạnh tranh. Tớ biết thật ra các cậu ấy đều không phục khi cơ hội này được trao cho tớ.”

Cừ Ý Chi chọc nhẹ vào trang sách bằng nắp bút, khẽ thở dài, nói thêm: “Cậu thấy đấy, tớ cũng chẳng có ai để nói cả, nếu nói với người khác, có khi người ta còn nghĩ tớ khoe khoang, suốt ngày giả vờ đáng thương.”

“...”

Phương Tuần Âm ngẩn người.

Cô không ngờ chuyện lại là như thế.

Đúng là khiến người ta không biết phải trả lời ra sao.

Cừ Ý Chi nói: “Nhưng tớ cũng giành lấy cơ hội nhờ điểm thi mà, không đúng à? Cho dù thi thêm lần nữa, chắc chắn các cậu ấy sẽ vượt qua tớ ư? Nếu không phục thật thì cố gắng đi, thi tháng, thi giữa kỳ cuối kỳ, thi các giải lớn nhỏ, cái nào chẳng được. Nếu thích thứ gì đó, muốn có được thứ gì đó, chẳng phải nên nỗ lực hết mình ư? Suốt ngày nuối tiếc rồi ghen tỵ rằng người khác tự dưng có cơ hội như oán phụ, cũng chẳng giải quyết gì.”

Phương Tuần Âm khẽ nói: “... Đúng… Đúng thế.”

Sau khi im lặng một lúc lâu.

Cừ Ý Chi giơ tay lên, nhéo nhẹ má Phương Tuần Âm.

Động tác của cô ấy rất nhẹ, kết hợp với nét mặt thoải mái của cô ấy, cũng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm, chỉ mang lại cảm giác vô cùng thân thiết.

“Nói xong thấy khá hẳn, Phương Tuần Âm, cảm ơn cậu.”

Phương Tuần Âm hơi đỏ mặt: “Không có gì đâu. Dù sao tớ cũng đang rảnh mà.”

Cừ Ý Chi đang định nói gì đó.

Điện thoại trên giường cô ấy bỗng rung lên.

Cô ấy cầm lên xem, nói “Chờ tớ một lát” với Phương Tuần Âm rồi đứng dậy, ra khỏi phòng ký túc xá.

Cô chỉ nghe thấy cô ấy nói vào điện thoại…

“Chú út.”

...

Đêm xuống.

Không khí mát mẻ ùa về.

Vùng ngoại ô có không khí trong lành, bầu trời đêm rất đẹp, chỉ cần ngước mắt là có thể thấy bầu trời đầy sao, dường như có thể khiến tâm trạng thoải mái hẳn.

Buổi giáo dục lòng yêu nước kéo dài tận hai tiếng, cuối cùng cũng kết thúc, giải tán.

Tất cả mọi người quay về phòng, chuẩn bị viết nhật ký huấn luyện quân sự rồi tắt đèn đi ngủ.

Phương Tuần Âm nhẹ nhàng bò lên giường, lấy giấy bút ra, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Họ sẽ phải nộp lại nhật ký, chắc chắn cách viết sẽ khác với loại nhật ký mà cô từng viết, nói chung phải viết về một số hoạt động hôm nay, cộng thêm mấy điều như cảm nhận về năng lượng tích cực,... Cuối cùng sĩ quan huấn luyện và giáo viên dẫn đội sẽ cùng chấm điểm, tính vào điểm giáo dục thực tế của từng người.

Thế nên, tuy đây là hình thức nhưng vẫn phải viết nghiêm túc.

Cô đẩy kính.

Cô bất giác nhíu mày.

Đúng lúc này, lớp trưởng Từ Miên Tĩnh gõ cửa rồi bước vào.

Chu Mật nhìn thấy cô ấy đầu tiên, cô ta cười hỏi: “Sao lớp trưởng lại đến đây thế? Hỏi thăm bạn bè à?”

Từ Miên Tịnh nói: “Tớ sang thông báo hai việc. Thứ nhất là tối mai sẽ có hoạt động sinh tồn nơi hoang dã, mọi người đừng vội thay đồ đi ngủ, dù sao cũng phải chuẩn bị trước, nghe thấy tiếng còi là ra quảng trường tập trung luôn.”

“Hả…”

Tiếng kêu ca lập tức vang lên.

Huấn luyện ban ngày đã mệt lắm rồi, tối còn phải ra ngoài cho muỗi đốt nữa.

Đương nhiên các nữ sinh sẽ không muốn chút nào.

Từ Miên Tịnh giơ tay ra hiệu, an ủi: “Việc thứ hai là vào ngày cuối, chúng ta sẽ có lửa trại, lớp nào cũng được đăng ký tiết mục, chắc sẽ rất vui đấy, phòng các cậu có ai đăng ký không? Ca hát nhảy múa gì cũng được.”

“...”

“Các cậu đừng ngại, cuối năm còn có buổi diễn văn nghệ chào mừng năm mới nữa. Lần này chỉ có mấy lớp mười xem, quy mô rất nhỏ, xem như để mọi người thư giãn một chút.”

Nghe thấy thế.

Chu Mật giơ tay lên: “Ở đây không có nhạc cụ nhỉ? Hát chay thôi được không?”

Từ Miên Tịnh gật đầu, viết vào vở.

“Được. Vậy tớ đăng ký cho cậu nhé. Cậu tranh thủ tập hát trong hai ngày này đi, còn về nhạc nền thì tìm trên mạng là được, chắc sẽ có loa đấy. Còn ai muốn đăng ký tiết mục thì sang phòng tớ tìm tớ trong hai ngày tới, hoặc nhắn tin cho tớ, thế nào cũng được nha.”

Từ Miên Tịnh quay người rời đi.

Chu Mật chạy lịch bịch đến, đóng chặt cửa phòng lại.

Sau đó cô ta quay người lại, nói với mấy nữ sinh trong phòng: “Chúng mình hát cùng nhau nhé? Được không? Một mình tớ thì hơi ngại. Chúng mình đang ở trường Trung học số Tám đấy! Chắc chắn những hoạt động như lửa trại sẽ rất hiếm hoi, bỏ lỡ thì tiếc lắm!”

Đương nhiên Thịnh Nguyệt sẽ không ngại gì.

Trong số ba cô gái, đã có hai người hơi động lòng rồi, Thịnh Nguyệt nói muốn xem xem bài hát được chọn có đúng sở trường của cô ta không rồi mới quyết định.

Cuối cùng chỉ còn mỗi Phương Tuần Âm.

Trước mặt bao người.

Lúc này cô đã thay đồ ngủ từ nãy.

Không còn cổ áo che chắn, mọi ánh mắt đều hướng về cô như thể cô đang khỏa thân, cô không còn chỗ trốn nào.

Cô vô cùng căng thẳng, cúi thấp đầu, như muốn vùi mặt vào bả vai. Cô xua mạnh tay, lắp bắp từ chối: “Tớ không làm được đâu, không cần…”

Thấy cô như thế.

Chu Mật lập tức lên tiếng giải vây.

“Không sao không sao, Âm Âm thì thôi, hai chúng ta cũng đủ rồi. Lại đây nào, chọn bài hát chọn bài hát!”



Hai cô gái xúm lại gần nhau.

Họ bắt đầu tíu tít.

Chỉ còn mình Phương Tuần Âm tựa vào góc tường, tiếp tục vật lộn với cuốn nhật ký huấn luyện quân sự.

Nhưng tiếng ồn xung quanh khiến cô khó mà tập trung.

Đương nhiên suy nghĩ của cô cũng bay xa.

Thật ra Phương Tuần Âm có thể đoán được đại khái nguyên nhân khiến Chu Mật muốn đăng ký tiết mục. Có lẽ là vì câu mà Trần Gia Mạc nói với cô ta ở cửa lớp chuyên Lý lần trước.

Tiết mục độc tấu dương cầm hồi cấp hai đã khiến Trần Gia Mạc nhớ tên cô ta.

Chu Mật thông minh muốn lên sân khấu lần nữa.

Cô ta muốn tận dụng bầu không khí thoải mái khi ở ngoài trường để khiến Trần Gia Mạc chú ý tới mình, sau đó rung động.

Nói thật lòng, Phương Tuần Âm rất hâm mộ cô ta.

Thậm chí sự hâm mộ này còn không thể phát triển thành ghen tỵ.

Dù sao hai người cũng đang cùng thích một người con trai.

Cô không nói ra được.

Chưa đánh đã thua, quân lính tan tác.

Dù sao bao năm qua, cô cũng quen hèn nhát rồi.

Phương Tuần Âm nhếch môi tự giễu.

Phía bên kia, Thịnh Nguyệt hơi cao giọng: “... Ồ, các cậu nghe này, bài hát này rất hay, phù hợp lắm.”

Cô ta lấy điện thoại ra, bắt đầu bật loa.

Một bài hát cũ của Trần Dịch Tấn vang lên trong điện thoại.

Tên bài hát là “Ngày âm u vui vẻ”.

“Sau khi vượt đủ khó khăn/ Nhưng vẫn chẳng thể nắm bắt được tình yêu/ Em như một bài ca dù hát khàn cả giọng mà vẫn cứ thích mãi…”

Phương Tuần Âm bỗng nảy ra một ý.

Nhân lúc bầu không khí trong phòng đang sôi động, không ai chú ý tới bên này, cô lấy nhật ký ra khỏi đáy ba lô, nhẹ nhàng mở ra.

Khi viết, chỉ cần viết theo trái tim.

Có viết lung tung cũng không sao cả.

[Hôm nay Cừ Ý Chi nói, nếu thích thứ gì đó, nên nỗ lực giành lấy thì mới có kết quả.

Chu Mật đang cố gắng. Cừ Ý Chi cũng đang cố gắng.

Nhưng có những tình cảm sẽ không bao giờ có kết quả, sao phải tự làm khó mình làm gì?

Tên Trần Gia Mạc đã được định sẵn rằng chỉ có thể là một bản tình ca.

Có hát cũng chỉ dám hát thầm.]



Thông tin về buổi lửa trại được lan truyền.

Mọi người hào hứng hẳn lên.

Nhưng trước đó thì phải tham gia sinh tồn nơi hoang dã đã.

Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, học sinh của trường Trung học số Tám mệt lả người nhưng vẫn không dám thay quần áo nghỉ ngơi. Họ chỉ có thể ngồi trong ký túc xá, im lặng chờ tiếng còi tập hợp.

Trời tối dần.

Đúng chín giờ.

Cuối cùng, ngoài cửa sổ cũng có tiếng động.

“Tập trung!”

Tầng của nữ sinh bắt đầu loạt soạt di chuyển.

“Đến rồi đến rồi, chúng ta phải nhanh lên!”

“Trước đó đã nói không được mang điện thoại nhỉ?”

“Đã bảo chỉ được dùng điện thoại trong ký túc xá từ ngày đầu tiên rồi mà! Nếu mang ra ngoài thì sẽ bị tịch thu ngay… Hơn nữa bộ đồ rằn ri này làm gì có chỗ để nhét điện thoại chứ… Mau đi thôi, đừng nghĩ nữa!”

“Ài, đêm hôm khuya khoắt lại hành nhau thế này…”

“...”

Chu Mật kéo mỗi người bằng một tay, kéo Phương Tuần Âm và Thịnh Nguyệt rảo bước xuống tầng.

Không lâu sau.

Lớp 4 đã xếp hàng tập trung tại một góc trên quảng trường.

Trong bóng đêm quang đãng, đèn đường chiếu sáng cả khu vực như ban ngày.

Cộng thêm tiếng ve kêu ran, rất có không khí.

Sĩ quan huấn luyện hắng giọng, bắt đầu phổ biến quy định.

“Lát nữa tôi sẽ đưa các bạn đến địa điểm diễn ra hoạt động sinh tồn nơi hoang dã. Sau khi tới đó sẽ chia nhóm tự do, ba người một nhóm, mỗi nhóm có một chiếc đèn pin, lần lượt tiến vào địa điểm hoạt động, nhóm nào tìm được hai vật phẩm thiết yếu để sinh tồn nơi hoang dã thì xem như hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chúng ta sẽ tập trung ở lối ra theo chỉ dẫn trên bản đồ. Rõ chưa?”

“Rõ!”

“Tốt, tất cả quay phải, đi đều, bước!”



Sau khi đi bộ khoảng mười phút.

Họ đã đến nơi.

Tuy nơi này được gọi là địa điểm tổ chức hoạt động nhưng thật ra cũng chỉ là một khoảng sân nhỏ trong Đông Phương Lục Châu, có ít núi giả, rừng cây, bãi đá,...

Xung quanh không có nhà cửa, cũng không có đèn đường.

Lúc này xung quanh tối đen như mực, đúng là rất giống nơi hoang dã.

Sĩ quan huấn luyện phát đèn pin và bản đồ cho các nhóm.

Ba người Phương Tuần Âm tạo thành một nhóm, xếp hàng giữa lớp.

Một lúc sau.

Cuối cùng sĩ quan huấn luyện cũng khoát tay ra hiệu cho họ tiến vào.

“Nếu thực sự không tìm thấy vật phẩm nhiệm vụ thì cứ đi dọc theo đường thẳng để ra ngoài, ở lối ra của con đường nào cũng có sĩ quan huấn luyện đang chờ các bạn. Lưu ý! An toàn là trên hết. Không được đùa giỡn trong rừng!”

Ba cô gái bật đèn pin lên.

Họ rảo bước vào rừng.

Họ rất may mắn, mới đi mười mấy bước, Thịnh Nguyệt đã nhặt được một sợi dây thừng rất dài trong lùm cây.

“Dây thừng có phải vật dụng thiết yếu không?”

“Chắc có đấy. Nói chung cứ mang theo trước đi.”

Sau khi đi thêm một đoạn.

Chu Mật dần mất kiên nhẫn, cô ta thở dài: “Hay chúng ta đi nhanh hơn đi, tớ muốn ra ngoài trước rồi tìm góc nào đó để tập hát. Chỗ này nhiều côn trùng quá, tớ không chịu nổi.”

Đương nhiên Phương Tuần Âm và Thịnh Nguyệt đều không có ý kiến gì.

Ba người nhìn bản đồ để tìm đường đi.

Nhưng vật dụng thiết yếu thứ hai mãi vẫn không xuất hiện.

Bầu không khí ngưng đọng một lúc lâu.

Chu Mật và Thịnh Nguyệt bắt đầu bàn về tiết mục.

Chỉ còn Phương Tuần Âm vẫn đang tìm kiếm xung quanh.

Có lẽ vì mọi người đều quá tập trung vào việc của mình nên không biết từ khi nào, tiếng trò chuyện đã biến mất, hai người đi trước cũng không thấy bóng dáng đâu.

Phương Tuần Âm đứng lại.

Cô ngẩn người.

Chu Mật và Thịnh Nguyệt đâu rồi?

Chẳng lẽ họ bỏ rơi cô ư?

Hay họ không để ý nên đi lạc?

Hay họ trượt chân ngã vào bụi cây bên cạnh thế?

Nhưng cô cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu mà.

...

Vô số suy đoán bắt đầu xuất hiện trong đầu cô.

Ngay sau đó, Phương Tuần Âm không khỏi hoảng loạn.

Cô nhìn xuống dưới, ánh mắt cô ngừng lại ở chiếc đèn pin.

Mỗi nhóm chỉ có một chiếc đèn pin, tuy bây giờ bản đồ đang ở chỗ họ nhưng cô lại cầm đèn pin, cũng không có điện thoại, sao hai người họ tìm được đường ra chứ?

Phương Tuần Âm không biết phải làm thế nào, dứt khoát đứng im.

Cô hy vọng hai người sẽ quay lại tìm cô sau khi phát hiện ra.

Một lúc lâu sau.

Xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ.

Cô do dự mấy giây, quyết định chọn bừa một đường để ra ngoài.

Cứ tìm thấy giáo viên và sĩ quan huấn luyện đã rồi tính sau.

Nơi này không lớn cũng không nhỏ, lại đang vào ban đêm, cô chưa quen với xung quanh, chẳng khác gì con ruồi mất đầu, không thể tìm người được.

Nghĩ đến đây.

Phương Tuần Âm mím môi, bật đèn pin lên, chọn đại một con đường nhỏ rồi xuất phát.

Cô bất giác bước nhanh hơn, dần chuyển sang chạy chậm.

Sau khi chạy được khoảng năm, sáu phút.

“Bịch.”

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô va phải người trước mặt.

Phương Tuần Âm vốn nhỏ nhắn gầy gò, lại bất ngờ đυ.ng phải người trước mặt, cô lùi về sau hai, ba bước, khẽ kêu “Á” một tiếng, giơ tay che trán theo phản xạ.

Người trước mặt rất cao, anh nhìn cô từ trên cao.

Giọng anh nghe hơi kinh ngạc: “Phương Tuần Âm à?”

Người Phương Tuần Âm cứng đờ, cô ngẩng đầu, chỉnh vị trí đèn pin.

Cuối cùng cô cũng thấy rõ vẻ ngoài của đối phương.

“... Trần Gia Mạc.”

Trần Gia Mạc nói: “Sĩ quan huấn luyện của các cậu không dặn là không được chạy ở đây à?”

“...”

Cũng có dặn đấy.

Nhưng trong trường hợp cấp bách, cô không nghĩ được nhiều như thế.

Có điều bị Trần Gia Mạc nói thế, cô cũng hơi lúng túng, cô cúi đầu tránh ánh mắt anh, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi cậu rất nhiều, tớ không thấy có người đi phía trước… Rất xin lỗi.”

Trần Gia Mạc cười khẽ.

“Cậu xem xem mình có bị thương ở chỗ nào không.”

Phương Tuần Âm hơi khựng lại, lắc đầu.

“Tớ không sao. Nhưng…”

Cô hít sâu một hơi: “Sao cậu lại ở đây một mình thế?”

Hơn nữa anh còn không cầm đèn pin.

Cô không sao tưởng tượng nổi tình huống đó, đúng là đáng sợ.

Trần Gia Mạc híp mắt, trong giọng nói xen lẫn tiếng cười: “Cậu đoán xem.”

Phương Tuần Âm kinh ngạc.

Cô ngẩng đầu với vẻ hơi sững sờ, nhìn vào mắt Trần Gia Mạc.

Bóng cây đong đưa.

Ánh đèn pin không sáng lắm.

Trong khung cảnh tranh sáng tranh tối, khuôn mặt anh có góc cạnh sắc nét nhưng ngũ quan lại mờ nhạt.

Nét mặt anh trông rất thản nhiên.

Nhưng lại như đang thương cảm cho người khác.

Trước mặt anh, dường như không có bí mật nào trốn nổi.

Trong thoáng chốc, tim Phương Tuần Âm bỗng loạn nhịp.