“Em như một bài ca, dù hát khàn cả giọng thì vẫn cứ thích mãi.” - “Ngày âm u vui vẻ”, Trần Dịch Tấn.
…
Mấy câu hát lướt qua tai cô.
Khi đoạn nhạc dạo vang lên, cuối cùng Phương Tuần Âm cũng hoàn hồn.
Cô vội lúng túng tháo tai nghe ra, nét mặt lộ rõ vẻ chột dạ.
Cô nhìn về phía Chu Mật đầu tiên.
May mà Chu Mật đang tựa đầu vào vai Thịnh Nguyệt, ngoẹo cổ quan sát tình hình ván bài ở phía sau, không hề chú ý đến động tĩnh bên này.
Phương Tuần Âm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ngón tay cô siết chặt lại, cô vô thức nắm chặt chiếc tai nghe trong tay.
Cô thực sự cảm thấy hơi buồn bực, không biết nên làm thế nào.
Hành động này của Trần Gia Mạc có ý nghĩa gì thế?
Anh chỉ đơn giản là muốn chia sẻ âm nhạc với cô qua tai nghe thôi ư?
Vậy tại sao hồi nãy anh lại nói dối Chu Mật?
Chẳng lẽ... Anh nhận ra ý định của Chu Mật nên cố tình cư xử thân mật như thế với cô, lấy cô làm bình phong để khiến Chu Mật hết hy vọng à?
Phương Tuần Âm tự kinh ngạc trước suy đoán này của mình.
Tim cô bắt đầu đập rộn lên.
Còn đập mạnh hơn hồi nãy.
Nhưng… Chắc Trần Gia Mạc không phải người như vậy.
Anh là ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo trong lòng cô.
Sao anh có thể đi lợi dụng tình bạn của người khác chứ?
Vậy rốt cuộc là tại sao?
...
Trần Gia Mạc và Thường Triết Tự đều cao, tuy lưng ghế xe khách cao nhưng hai người chỉ cần ngồi thẳng lên, hơi nghiêng người về phía trước là đã có thể dễ dàng bỏ qua lưng ghế, nhìn thấy hàng ghế trước rồi.
Lúc này, cô bé ngồi trước đang nhíu chặt mày, động tác cũng hơi gượng gạo.
Có vẻ cô vừa rơi vào tình huống vô cùng khó xử.
Nên không còn tâm trí chú ý đến xung quanh.
Trần Gia Mạc nheo mắt nhìn sườn mặt mềm mại của cô, không hiểu sao bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
“Khụ.”
Tiếng ho khẽ của anh khiến Phương Tuần Âm hoàn hồn.
Phía sau cặp kính dày, cô mở to mắt, nhanh chóng ném nhẹ chiếc tai nghe vào người Trần Gia Mạc.
Trần Gia Mạc giơ tay lên, dễ dàng bắt được nó.
Anh cười hỏi: “Cậu nghe rõ không?”
Phương Tuân Âm không ngờ anh còn định hỏi kỹ hơn, cô cụp mắt, ấp úng đáp bằng giọng lí nhí: “Nghe… Nghe rõ. Cũng… Cũng rất hay…”
Trần Gia Mạc “Ừ” một tiếng, nói thêm: “Tớ rất thích Châu Kiệt Luân, nếu cậu cũng thấy hay, tớ sẽ chia sẻ danh sách phát cho cậu nhé.”
Anh giả vờ chậm rãi lấy điện thoại ra: “Gửi qua wechat nhỉ?”
“...”
Phương Tuần Âm sững sờ.
Chia sẻ danh sách phát, wechat gì chứ.
Cô chặn anh từ lâu rồi.
Hai người không thân thiết, cũng chưa từng liên lạc với nhau.
Có thể tưởng tượng được, chắc chắn Trần Gia Mạc sẽ không phát hiện ra người bạn mờ nhạt này đã biến mất khỏi danh sách bạn bè.
Nếu… Nếu bây giờ anh không tìm thấy rồi hỏi cô… Vậy cô nên trả lời thế nào đây?
Nghĩ đến cảnh tượng này.
Phương Tuần Âm chỉ cảm thấy lúng túng đến mức sắp ngạt thở.
Mặt cô cũng đỏ bừng lên như sắp nhỏ máu.
Cô không nghĩ được gì khác nữa, vội hoảng hốt xua tay thật mạnh: “Không… Không phiền cậu đâu! Bình thường tớ không nghe nhạc mấy!”
Sau khi dứt lời.
Cô lập tức quay đi, đối mặt với cửa sổ xe.
Làm thế này thì đương nhiên sẽ không nói chuyện với hàng ghế sau được nữa.
Trần Gia Mạc lặng lẽ nhếch môi, thản nhiên đáp: “Ừ. Thế thôi vậy.”
Anh tựa vào lưng ghế.
Tư thế của anh trông rất hài lòng và đắc ý, đuôi lông mày và khóe mắt anh như sáng bừng lên.
Phương Tuần Âm quay lưng về phía vách xe, chờ mãi vẫn không nghe thấy Trần Gia Mạc nói gì nữa.
Cuối cùng.
Cô cũng được thả lỏng.
...
Thường Triết Tự bên cạnh kinh ngạc quan sát cả quá trình.
Sau khi kìm nén một lúc lâu.
Anh ta vẫn không nhịn được, khẽ hỏi bằng giọng mà chỉ Trần Gia Mạc nghe thấy: “Hai cậu làm trò gì thế?”
Trần Gia Mạc tháo tai nghe ra, bình tĩnh trả lời: “Không có gì, tớ vừa đùa, trêu cậu ấy tí thôi.”
Nghe thấy thế.
Con ngươi của Thường Triết Tự suýt rớt khỏi hốc mắt.
“Đùa… Đùa á? Anh giai à, đấy đâu phải tính cách của cậu! Chẳng lẽ… Ở nơi tớ không biết, các cậu… Nhưng bạn Phương Tuần Âm trông ngơ quá, có giống gu của cậu đâu?
Trần Gia Mạc đấm vào vai anh ta.
“Im miệng.”
Thường Triết Tự: “Không im được, anh giai à! Tình bạn giữa chúng ta đã đến mức nào rồi chứ! Nếu cậu giấu tớ chuyện quan trọng, tớ sẽ hận cậu cả đời!”
“...”
Trần Gia Mạc cạn lời.
Anh im lặng một lúc.
Sau đó anh đưa mắt nhìn về phía trước.
Sau khi chắc chắn rằng người ngồi phía trước vẫn đang ngồi im, không nghe thấy họ nói gì.
Anh mới chậm rãi đáp: “Không có chuyện gì. Tại cậu ấy lén chặn wechat tớ nên tớ mới trêu cậu ấy thôi.”
“Gì cơ? Chặn cậu á? Mẹ nó, ngầu thật…”
Trần Gia Mạc lơ đãng gật đầu, cũng không có vẻ khó chịu.
Anh ngừng một chút rồi lại cười rộ lên.
Anh đeo tai nghe vào, nhỏ giọng bổ sung: “Hơn nữa cậu không thấy khi nói chuyện với cậu ấy, trông cậu ấy rất giống chú thỏ con đang co đầu rụt cổ à? Thú vị thật.”
Giọng điệu anh nghe hơi xấu xa.
Thường Triết Tự nhíu mày, trầm ngâm một lát: “Trêu mèo chọc chó đâu phải phong cách của Trần Gia Mạc nhà chúng ta? Con trai à, nói cha nghe đi, đừng nói con trải nghiệm cảm giác bị chặn lần đầu tiên nên mê người ta rồi nhé? Không chừng người ta tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, lùi để tiến, cố tình gây chú ý với cậu thì sao?”
“... Thường Triết Tự, cậu mau ngủ đi.”
…
Sau hai tiếng ngồi xe.
Cuối cùng cũng đã đến đích.
Xe khách vừa dừng hẳn, Phương Tuần Âm đã vội vàng kéo ba lô xuống, chạy mất dạng.
Ở gần Trần Gia Mạc quá, ngay cả không khí cũng tràn ngập sức hút chết người của anh.
Cô sẽ suy đoán từng câu nói, từng hành động của anh.
Sẽ rung động, sẽ khó chịu.
Cô cũng không thể kiềm chế bản thân, lộ rõ vẻ bối rối.
Đây đều là những chuyện không thể tránh khỏi.
Phương Tuần Âm không kiểm soát nổi nó, cô chỉ có thể vứt bỏ những suy nghĩ viển vông, tránh anh càng xa càng tốt.
Tốt nhất là cách xa hàng năm ánh sáng.
Trần Gia Mạc vẫn sẽ là trăng sáng, còn cô là người ngưỡng mộ bé nhỏ, giấu hết mơ mộng dưới đáy lòng, không để lộ mảy may, tránh cho bẽ mặt.
Nếu không có Chu Mật, những việc này sẽ diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng vẫn còn Chu Mật ở đó.
...
Ở thành phố Giang, việc học sinh cấp ba đi học quân sự là bắt buộc, ai cũng phải tham gia. Đông Phương Lục Châu được biết đến với cái tên cơ sở giáo dục lòng yêu nước nên đương nhiên hầu hết các trường sẽ chọn nơi này để tổ chức hoạt động.
Lần này, có năm trường cấp ba khác đến đây cùng với trường Trung học số Tám.
Xe khách đậu kín bãi đỗ xe.
Đông Phương Lục Châu nằm ở ngoại ô thành phố Giang, không khí trong lành hơn trong thành phố.
Vào lúc này, tiếng cười đầy sức sống vang lên khắp xung quanh.
Từng lớp xếp thành hàng, được giáo viên của cơ sở dẫn đường, giới thiệu về sĩ quan huấn luyện đợt này, phát đồ rằn ri và chia ký túc xá.
Ký túc xá được sắp xếp ở khu nhà khách Vạn Quốc.
Đúng như tên gọi, đó là các tòa nhà nhỏ được đặt tên theo các quốc gia.
Nhìn bề ngoài thì có thể thấy rõ nét đặc trưng của từng nước.
“... Lần này các bạn nữ của trường Trung học số Tám chúng ta sẽ ở tòa nhà Pháp, sáu người một phòng, chia phòng theo từng lớp, lát nữa thầy sẽ đưa danh sách cho lớp trưởng sau. Mọi người đi cất hành lý trước đi, hai mươi phút sau tập trung ở quảng trường trung tâm, sĩ quan huấn luyện sẽ hướng dẫn chúng ta cách xếp nội vụ nhé. Được rồi, giải tán.”
Ngay sau đó.
Mọi người đều tản ra.
Ai cũng chạy đến chỗ Từ Miên Tịnh để xem danh sách.
Phương Tuần Âm ở cuối đám đông, khẽ mím môi, đứng im tại chỗ, không chen vào, trông rất bình tĩnh và kiên nhẫn.
Dù sao, cho dù ở chung với ai thì cũng là cực hình với cô rồi.
Cô không mong chờ hay thích thú gì hoạt động này hết.
Cô chỉ thấy căng thẳng thôi.
Tuy nhiên.
Không lâu sau, Chu Mật kéo Thịnh Nguyệt ra khỏi đám đông.
Cô ta vẫy tay với cô từ xa.
“Âm Âm, ba chúng ta ở chung phòng đấy!”
Phương Tuần Âm cười khẽ: “Tốt quá rồi.”
Tốt xấu gì cũng có Chu Mật ở đây.
“Mau đi thôi, tớ nhìn thấy số phòng rồi, chúng ta mau vào đi, mệt chết mất!”
Chu Mật không cao lắm nhưng lại rất khỏe.
Sau khi dứt lời, một tay cô ta nắm khuỷu tay Phương Tuần Âm, tay còn lại kéo Thịnh Nguyệt, kéo hai người chạy tới chỗ tòa nhà Pháp.
Tòa nhà Pháp chỉ cách đó chưa đầy trăm mét.
Ba người nhanh chóng tới nơi.
Trong tòa nhà không đặc biệt như bên ngoài, cách trang hoàng cũng không khác ký túc xá thông thường là mấy nhưng vì đồ đạc khá mới nên cũng xem như không tệ.
Phương Tuần Âm chọn chiếc giường trong cùng.
Cô mở ba lô, lấy những đồ dùng cần thiết ra.
“Cạch.”
Một cuốn nhật ký dày cộp văng ra, rơi xuống đất.
Phương Tuần Âm thót tim.
Cô lập tức biến sắc.
Sao cô lại mang nhật ký theo thế này?
Có phải cô đã tiện tay nhét vào, hay cha mẹ đã mở ngăn kéo của cô, đọc được những bí mật kia nên lặng lẽ bỏ vào ba lô để cảnh cáo cô thế?
Phương Tuần Âm vội cúi xuống nhặt cuốn sổ lên.
Cô không dám nhìn xung quanh, nhét sổ xuống tận đáy ba lô với vẻ chột dạ.
Lúc này cô mới bắt đầu nhớ kỹ lại.
Hình như… hôm sắp xếp hành lý, cô thấy trên thông báo của trường ghi, học sinh phải viết nhật ký huấn luyện quân sự hàng ngày trong thời gian học quân sự… Lúc đấy cô đang viết nhật ký, suy nghĩ rối bời, cũng không đặt sự chú ý vào tay, thậm chí cô còn không nghĩ nhiều, cứ tiện tay gập nhật ký lại rồi nhét thẳng vào ba lô.
Đúng là bất cẩn quá.
Trên chiếc giường bên cạnh, Chu Mật cũng nghe thấy tiếng động, bèn ngó sang: “Cái gì rơi thế?”
Người Phương Tuần Âm cứng đờ, cô lắc đầu như robot.
“Không… Không có gì, túi bút rơi thôi.”
Chu Mật kinh ngạc nhìn cô, nhún vai, không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Chúng mình khẩn trương một chút, còn xuống dưới học gấp chăn. Sĩ quan huấn luyện chúng ta trông dữ lắm, chẳng biết sắp tới có mệt không. Chắc chiều nay sẽ phải phơi nắng đây, tớ còn phải bôi kem chống nắng nữa.”
“Ừ, được rồi.”
...
Ngày học quân sự đầu tiên.
Sĩ quan huấn luyện chỉnh đốn trang phục và tư thế cho mọi người.
Cũng không có gì đặc biệt.
Các học sinh vẫn chưa hết hứng khởi, ngay cả những động tác nghỉ, nghiêm, nhìn phải thẳng cũng học rất hăng say.
Mãi đến chạng vạng tối.
Sĩ quan huấn luyện vỗ tay.
“Nội dung huấn luyện quân sự của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc. Các em về ký túc xá tắm rửa thay đồ đi, đúng bảy giờ tập trung để đi ăn tối. Sau giờ ăn sẽ có hoạt động giáo dục lòng yêu nước. Các em không cần mặc đồ rằn ri nhưng phải mặc đồng phục. Giải tán.”
“Ôi, cuối cùng cũng giải tán rồi...”
“Mệt quá!”
“Nóng chết mất, nóng chết mất!”
Tiếng phàn nàn liên tục vang lên.
Sau khi phơi nắng cả chiều, Phương Tuần Âm cũng cảm thấy khó chịu, tuy cô đã bôi cả ký kem chống nắng lên cổ nhưng nói chung vẫn không thể yên tâm.
Có lẽ là do tâm lý.
Cô cứ thấy vết bớt kia nhói lên.
Cô giơ tay xoa nhẹ, cắn chặt môi dưới.
Lúc này.
Chu Mật và Thịnh Nguyệt đã chen tới bên cô.
“Âm Âm, mau lên mau lên, chúng ta đi tắm sớm một chút.”
Phương Tuần Âm gật đầu.
Nét mặt Chu Mật hơi khác thường, hình như cô ta đang rất vui.
Sau khi đi mấy bước, cô ta giải thích cho cô.
“Hai tiếng nữa mới đến giờ cơm tối, trong khoảng thời gian này, các lớp sẽ được nghỉ ngơi. Thời tiết đẹp như thế, chúng ta có thể dạo quanh nhà khách Vạn Quốc sau khi tắm xong. Biết đâu…”
Biết đâu sẽ gặp được người trong lòng.
Nghe thấy thế.
Phương Tuần Âm thoáng sững sờ.
Trong đợt huấn luyện quân sự này, chỗ nghỉ của nam sinh và nữ sinh các trường được sắp xếp ngẫu nhiên, nam sinh trường Trung học số Tám ở tòa nhà Thụy Sĩ.
Tuy hai tòa nhà đều thuộc châu Âu nhưng lại không gần nhau.
Nhưng nếu đi từ tòa nhà Pháp đến nhà tắm thì bắt buộc phải đi qua tòa nhà Thụy Sĩ. Cho dù chỉ tình cờ gặp nhau thì vẫn có thể gọi là “trùng hợp” rồi.
Trong lúc nhất thời, Phương Tuần Âm bỗng thấy hơi hâm mộ Chu Mật.
Có lẽ chính sự vô tư của Chu Mật đã khiến cô ta đáng yêu như thế.
Khi so sánh với nhau, dường như những suy nghĩ lén lút của cô lại trở nên rất tồi tệ.
“Chúng ta mau đi thôi, đến sớm thì nhà tắm cũng sẽ vắng hơn đấy.”
“Ừ.”
...
Năm giờ bốn mươi.
Ánh nắng đã hạ xuống chân trời.
Sau khi học sinh sáu trường tập trung lại, khu nhà khách Vạn Quốc bắt đầu ồn ào hẳn lên.
Thành phố Giang không quá nhỏ, cũng không quá lớn.
Khi đi trên đường, không chừng sẽ gặp bạn cấp hai.
Sau khi tắm xong, Phương Tuần Âm, Chu Mật và Thịnh Nguyệt thay quần áo của mình, đổi sang dép lê, bắt đầu chậm rãi đi xung quanh, hay gọi theo cách hoa mỹ hơn là đi “tản bộ”.
Đi chưa được mấy bước.
Ba người đã gặp bạn cấp hai của Chu Mật.
Chu Mật chơi được với tất cả mọi người, chưa kể họ mới tốt nghiệp và tách ra xong, tuy thường ngày họ không liên lạc nhiều, nhưng nếu đã gặp nhau ở đây thì cuộc gặp cũng sẽ trở nên rất đặc biệt.
Hai người trò chuyện một cách thân thiết.
Họ cứ liến thoắng, chưa được mấy câu đã cười ầm cả lên.
Thịnh Nguyệt cũng thuộc dạng hòa đồng, cô ta nói chêm mấy câu, nhanh chóng hòa mình vào câu chuyện.
Chỉ còn Phương Tuần Âm lúng túng đứng đó.
Cô cúi đầu rất thấp, như tách biệt với thế gian.
Hai, ba phút sau.
Câu chuyện đã phát triển đến mức họ sẽ sang ký túc xá của đối phương để đánh bài đêm nay, họ đang lên kế hoạch cho hoạt động này.
Bạn học kia rất hào hứng, đề nghị: “Được rồi, dù sao vẫn chưa tập trung, hay đến căng tin mua trà sữa uống nhé? Vừa uống vừa nói chuyện! Để tớ kể cho các cậu nghe, lần này trường tớ có một bạn đẹp trai lắm…”
“Ồ…”
Chu Mật hơi động lòng.
Cô ta nhìn Thịnh Nguyệt rồi nhìn về phía Phương Tuần Âm.
Cuối cùng Phương Tuần Âm cũng tìm được cơ hội, cô vội xua tay: “Tớ hơi mệt, tớ về phòng trước, các cậu cứ đi đi.”
Chu Mật thoáng do dự rồi gật đầu: “Được rồi, vậy không làm khó cậu nữa. Nếu cậu muốn ăn gì thì gọi cho tớ nhé, để tớ mang lên.”
“Ừ.”
Sau khi thấy họ rời đi.
Phương Tuần Âm thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cô chỉ cần mau chóng quay về ký túc xá, đọc sách hoặc chợp mắt một lát là sẽ hết thời gian nghỉ ngơi, không cần phải nói chuyện với bất cứ ai hết.
Nghĩ đến đây.
Cô bất giác khẽ mỉm cười.
Ngay cả nhịp bước của cô cũng nhẹ nhàng và mau lẹ hơn.
…
Tại cửa tòa nhà Thụy Sĩ.
Trần Gia Mạc và Thường Triết Tự đang ôm một bộ đồng phục sạch sẽ, đi dép lê, thong thả bước về phía nhà tắm.
Con trai tắm nhanh nên không cần xếp hàng.
Đương nhiên họ cũng không phải vội.
Do đó, họ đã chơi game trong ký túc xá một lúc lâu, mãi đến tận bây giờ mới ra ngoài.
Trên đường, nhìn đâu cũng thấy những học sinh mặc đồng phục đủ màu đang đứng chung với nhau.
Cứ như đại hội nhận người thân vậy.
Trông rất buồn cười.
Thường Triết Tự nhếch môi, vẫn như mọi khi, anh ta lại phát biểu vài câu gây sốc.
“Sao phải vội vã trò chuyện với nhau thế, cứ làm như trong này không có mạng không bằng. Theo tớ thấy, những hoạt động có nhiều trường kiểu này đúng là cơ hội tuyệt vời để phát triển gian tình. Kiểu như ‘Bạn nữ kia xinh quá’, ‘Ồ, đó là bạn cấp hai của tớ đấy! Để tớ giới thiệu cho!’, nói qua nói lại, chẳng phải sẽ quen à? Hoặc với những ai đã có người yêu từ hồi cấp hai, nhân lúc chưa chia tay, các cậu ấy vừa có cơ hội tâm sự với nhau nhân dịp này, vừa tiện thể giới thiệu cho bạn bè mới.”
Trần Gia Mạc cười: “Thường Triết Tự, đàn ông đàn ang như cậu bớt để ý mấy chuyện nhạt nhẽo kiểu này đi được không.”
Thường Triết Tự: “Hơ, cậu không phục chứ gì. Để tớ lấy ví dụ cho xem nhé.”
Sau khi nhìn quanh.
Anh ta lập tức tìm thấy mục tiêu, bèn chỉ vào chỗ xa ở phía trước.
“Trần Gia Mạc, nhìn kìa, kia có phải Thỏ Con không?”
Trần Gia Mạc hơi khựng lại.
Anh nhìn theo hướng chỉ của anh ta.
Cuối con đường, một bóng người cô độc đang hết sức nổi bật giữa đám đông.
Nhìn tư thế cúi đầu ủ rũ đó.
Ngay cả bóng lưng cũng có vẻ rụt rè và nhát gan.
Đúng là Phương Tuần Âm rồi.
Nhưng lúc này cô bước đi rất nhẹ nhàng, lưng cũng thẳng hơn thường ngày, có thể thấy tâm trạng của cô không tệ.
Thường Triết Tự sờ cằm, quan sát kỹ cô một lát.
Anh ta nắm một bàn tay lại, gõ vào lòng bàn tay kia, hình như đã đoán ra điều gì.
“Cậu xem kìa, có phải Thỏ Con đang rất vui không?”
Trần Gia Mạc nhíu mày.
“Thì sao?”
Thường Triết Tự: “Theo tớ đoán, vào giờ nghỉ thế này, chắc chắn Thỏ Con sẽ đi tìm bạn trai cậu ấy. Lần trước chúng ta đã nhìn thấy bạn trai cậu ấy rồi, có phải cậu ta cũng thuộc sáu trường lần này không?”
“...”