“Trong tình yêu đơn phương, từng chi tiết khác với mọi người của đối phương đều có thể khiến mình tiếp tục chìm đắm.” - Nhật ký của Phương Tuần Âm.
...
Con người mà, khi làm những chuyện lén lút, khó tránh khỏi sẽ thấy chột dạ.
Tuy biết rất rõ là không có khả năng nhưng vì những cảm xúc thầm kín trong lòng, Phương Tuần Âm vẫn không thể né tránh, cô tưởng tượng mấy tình huống lãng mạn, tim bắt đầu đập rộn và rung rinh theo.
Nhưng như thế này chỉ khiến cô càng trở nên hèn hạ.
“...”
Phương Tuần Âm không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay.
Trần Gia Mạc không nhận ra sự tự ti của cô nhưng không cũng không để bầu không khí căng thẳng kéo dài.
Anh quay người, chậm rãi bước dọc con đường.
Anh thuận miệng giải thích ngắn gọn: “Đám Thường Triết Tự lén ra ngoài mua đồ ăn, cử mình tớ đến đây tìm đồ.”
Phương Tuần Âm: “À, ừ.”
Sau khi trả lời bằng hai chữ đơn âm tiết, ngay cả cô cũng tự thấy mình đần độn.
Vì khi đối mặt với Trần Gia Mạc, bên cạnh việc thận trọng mọi lúc, cô cũng không tìm ra cách nào tốt hơn để không lộ vấn đề.
Sau khi ngừng nửa giây.
Trần Gia Mạc cười khẽ.
“Còn cậu thì sao, sao lại đi mình thế? Đồng đội của cậu đâu?”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng không ngừng bước.
Phương Tuần Âm bước chậm hơn anh nửa bước, cô khẽ đáp: “Chúng tớ lạc nhau. Tớ phải mau chóng ra ngoài nhờ giáo viên giúp.”
“Lạc nhau à?”
Trần Gia Mạc ngạc nhiên.
“Đúng vậy... Hơn nữa các cậu ấy không có đèn pin, chỉ có bản đồ, chẳng biết có bị thương không nữa...”
Phương Tuần Âm sốt ruột đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, giọng cô cũng hơi nghẹn ngào.
Càng nói, cô càng lo lắng hơn.
Rõ ràng hồi nãy cô vẫn xem như bình tĩnh.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Trần Gia Mạc, chính sự quan tâm đúng mực và lịch thiệp của anh đã khiến người khác bất giác muốn ỷ lại vào anh, muốn nhờ anh nghĩ cách giúp.
Nhưng thật ra lúc này, sự quan tâm của cô dành cho bạn bè đã lấn át hết những suy nghĩ linh tinh.
Cho dù là ai ở cạnh cô.
Thì cũng không có sự khác biệt.
Phương Tuần Âm cắn môi dưới, khịt mũi.
Trần Gia Mạc lập tức trấn an cô: “Cậu đừng sốt ruột, tớ sẽ dẫn cậu đi theo đường ra gần nhất. Cậu yên tâm, dù sao nơi này cũng không phải vùng hoang dã thực sự, không có nguy hiểm gì. Hôm nay thời tiết cũng không tệ, tầm nhìn vào ban đêm vẫn xa, sẽ không sao đâu.”
Sau khi dứt lời.
Anh trầm ngâm mấy giây.
Sau đó anh giơ tay chỉ về một phía.
“Đi khoảng mười phút nữa là sẽ đến lối ra của con đường này.”
Phương Tuần Âm: “Cảm... Cảm ơn cậu...”
“Khách sáo gì chứ. Mau đi thôi, tìm người giúp quan trọng hơn.”
“Ừ.”
Trong quãng đường sau đó, hai người đều rảo bước đi, không trò chuyện nữa.
Phương Tuần Âm không mang đồng hồ, chỉ thấy đường đi thực sự rất dài.
Chẳng biết Chu Mật và Thịnh Nguyệt thế nào rồi?
Họ có sợ lắm không?
Liệu họ có đang tìm cô khắp nơi không?
...
Cuối cùng họ đã nhìn thấy ánh đèn đường ở phía xa.
Nó như ngọn hải đăng trên biển vậy.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua tán lá.
Trần Gia Mạc cao lớn, chân dài, anh sải một bước dài rồi quay đầu nhìn Phương Tuần Âm, giơ tay ra hiệu cho cô rằng mình đi trước.
Phương Tuần Âm gật đầu.
Đương nhiên cô cũng bắt đầu chạy chậm theo.
Giáo viên dẫn đội ở lối ra này là giáo viên chủ nhiệm lớp chuyên Olympic Toán, ông đang trò chuyện câu được câu chăng với sĩ quan huấn luyện bên cạnh.
Phương Tuần Âm thường vô thức căng thẳng khi thấy người lạ, cộng thêm sự hoảng loạn trong lòng nên cô hơi lắp bắp.
“Thầy ơi, em... Em và đồng đội lạc nhau, các cậu ấy...”
Thầy giáo nghiêm mặt: “Sao thế? Em cứ từ từ nói.”
Trần Gia Mạc dứt khoát tiếp lời cô: “Cậu ấy và bạn cùng lớp bị lạc nhau, các cậu ấy có hai người, không có đèn pin. Em gặp cậu ấy ở đây, cậu ấy nói khi đó họ đã lạc nhau được năm, sáu phút. Theo tốc độ chạy của cậu ấy, có lẽ họ lạc nhau ở khu vực này.”
Ánh mắt anh rất sắc bén, sau khi thấy có bản đồ trên giá đồ phía sau.
Anh rút một tờ xuống, chỉ cho thầy giáo và sĩ quan huấn luyện.
Tuy đây là hoạt động giáo dục thực tế nhưng an toàn của học sinh vẫn là trên hết.
Sau khi nghe Trần Gia Mạc nói xong, sĩ quan huấn luyện lập tức lấy bộ đàm ra, liên lạc với những người khác trong địa điểm.
“Bạn em tên gì? Để tôi hỏi xem các em ấy có đi ra từ đường khác không.”
“Chu Mật và Thịnh Nguyệt ạ.”
“Được rồi, em đừng lo lắng, chúng tôi sẽ phụ trách tìm người. Nếu không tìm được thì trong khu vực này cũng có đèn đường, tôi sẽ nhờ họ bật đèn lên tìm. Hai em cứ đi theo thầy giáo đến điểm cuối cùng của nhiệm vụ để tập trung với các bạn khác đi, tránh cho giáo viên lớp các em không tìm thấy các em.”
Sau khi dứt lời, sĩ quan huấn luyện xa lạ kia không nói lời thừa thãi nữa, bắt đầu chăm chú liên lạc qua bộ đàm.
Phương Tuần Âm mím môi.
Cô quay người rời đi với chủ nhiệm lớp chuyên Olympic Toán và Trần Gia Mạc.
Trần Gia Mạc là người nổi tiếng trong trường, đương nhiên giáo viên cũng nhận ra anh.
Trên đường đi, hai người không ngừng nói chuyện về cuộc thi Olympic vào tháng một.
Đây cũng là thói quen khó sửa.
Không lâu sau, Phương Tuần Âm đã lặng lẽ tụt lại phía sau hai người.
Đến giờ, sau khi đã bớt lo, cô mới có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác.
Hồi nãy, Trần Gia Mạc không có bản đồ nhưng vẫn có thể dễ dàng tìm được đường gần nhất. Thậm chí trong khu vực rộng lớn như thế, anh vẫn có thể xác định chính xác vị trí mà hai người gặp nhau.
Sao trên đời này lại có người ưu tú như Trần Gia Mạc chứ?
Dường như không có chuyện gì mà anh không làm được.
Nếu nói ngang tàn là ấn tượng đặc trưng của thiên tài.
Thì sự nhã nhặn và ôn hòa của Trần Gia Mạc lại khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Có phải có những người được sinh ra để người khác ngước nhìn không?
Nghĩ đến đây.
Phương Tuần Âm nắm chặt tay lại.
Nhưng cô càng động lòng với Trần Gia Mạc, càng đến gần anh thì lại càng cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người hơn.
Anh chỉ có thể là ánh trăng mà cô hằng ao ước.
Cho dù cô đấu tranh đến mấy.
Thì cũng chỉ nhận được sự cay đắng tràn ngập trong lòng.
...
Không lâu sau, ba người đã đến điểm tập trung cuối của đại đội.
Lúc này, hầu hết các nhóm đều đã ra ngoài.
Dù sao đây cũng chỉ là hoạt động ngoại khóa để trải nghiệm một chút chứ không thực sự bắt các học sinh làm gì, đương nhiên cũng sẽ không quá phức tạp.
Phần lớn mọi người đều đang đứng theo lớp.
Phương Tuần Âm nghĩ đến việc có lẽ hai người kia đang ở chỗ lớp mình nên định chạy qua đó xem sao.
Cô còn chưa di chuyển thì lại ngừng bước.
Cô quay người, khẽ cảm ơn Trần Gia Mạc và giáo viên.
“Em cảm ơn thầy, cảm ơn... Trần Gia Mạc, làm phiền hai người rồi ạ. Em về lớp chúng em xem sao...”
Thầy giáo khoát tay: “Em đi đi, tìm thấy bạn thì báo với thầy một tiếng nhé.”
“Vâng ạ.”
Phương Tuần Âm đi được mấy bước.
Cô bỗng nhận ra Trần Gia Mạc cũng đi theo.
Anh nói: “Tớ đi tìm cùng cậu.”
“...”
Có lẽ là do anh chu đáo quá mà thôi.
Phương Tuần Âm lại vô thức lúng túng.
Trần Gia Mạc thản nhiên liếc cô: “Sao cậu chưa đi?”
“À... Ừ, tớ đi đây.”
Cô không nghĩ nhiều nữa.
Cô rảo bước về phía lớp 4.
Các học sinh trong lớp đang túm năm tụm ba, trò chuyện với nhau.
Nhờ ánh đèn, Phương Tuần Âm nhìn lướt qua khuôn mặt của tất cả mọi người.
Không có.
Không có ở đây.
Chỗ nào cũng không có.
Trước giờ Chu Mật vẫn luôn ham vui, thích tụ tập, trong tình huống này, chắc chắn cô ta sẽ đứng giữa đám đông, cười đùa vui vẻ với mọi người, nói chuyện không ngớt.
Bởi vậy có thể thấy, đúng là họ vẫn chưa về.
Phương Tuần Âm không cam lòng, cô tìm kỹ một lượt nữa.
Vẫn không có.
Cô hơi chán nản, còn thấy tự trách. Cô im lặng đứng trong bóng tối, cố bình tĩnh lại, chờ tin tức.
Chẳng biết từ bao giờ.
Trần Gia Mạc đã bước đến bên cô, đứng yên.
Giọng anh thản nhiên nhưng vẫn ôn hòa, anh gọi cô: “Phương Tuần Âm.”
“Ừ.”
“Đừng lo lắng quá. Chúng ta đang ở khu quân sự, lạc đường cũng không phải chuyện gì to tát, chắc các thầy sẽ tìm thấy người ngay thôi.”
Phương Tuần Âm biết anh đang an ủi mình.
Không phải vì cô có chỗ nào đặc biệt.
Chỉ đơn giản là vì Trần Gia Mạc là người như thế.
Cô khẽ cảm ơn: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”
Sau khi im lặng một lúc lâu.
Trần Gia Mạc đổi chủ đề.
“Tớ hỏi cậu một chuyện nhé.”
“Hả?”
“Sao cậu lại chặn wechat của tớ?”
Phương Tuần Âm: “....”
Đêm tháng mười, gió đêm mơn man.
Nhưng cô lại như đang đứng trong gió rét, người cô cứng đờ.
Sao anh lại phát hiện ra thế?
Chẳng lẽ anh nhắn tin cho cô à?
Trả lời thế nào đây.
Trước giờ Trần Gia Mạc không phải người cứ bám riết lấy người khác, anh thường giữ thể diện cho mọi người, không hỏi những câu gây khó xử thế này.
Lần này anh chỉ tò mò thôi.
Thứ nhất là tò mò xem tại sao Phương Tuần Âm lại chặn anh.
Thứ hai là anh cũng muốn đoán xem tại sao cô lại sợ hãi khi nhìn thấy anh như thế?
Cho dù cô là chú thỏ con, chẳng lẽ anh giống sói xám già lắm à? Hay anh trông giống người xấu?
Anh tò mò không chịu nổi.
Nên anh mới hỏi như vậy.
Nhưng sau khi chờ một lát, anh vẫn không thấy Phương Tuần Âm trả lời.
“Xin lỗi, không phải tớ muốn hỏi về chuyện riêng tư của cậu đâu...”
Anh ngập ngừng nói được nửa câu rồi ngừng lại.
Thôi vậy.
Sau khi nghĩ ngợi một chút.
Trần Gia Mạc nhướng mày.
Ngón tay thon dài của anh khẽ cử động, tìm thử trong túi quần.
Đồ rằn ri của nam và nữ hơi khác nhau.
Quần của nữ không có túi nhưng của nam thì có. Tuy nhiên túi không quá lớn, không bỏ điện thoại màn hình lớn được, có điều nhét ít tiền và đồ nhỏ vào đó thì vẫn không thành vấn đề.
Anh lấy một chiếc kính viễn vọng mini ra khỏi túi.
Sau đó anh thản nhiên đưa cho Phương Tuần Âm.
Phương Tuần Âm mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Qua cặp kính, dường như cô có thể thấy rõ từng biểu cảm thoáng qua của đối phương.
Trần Gia Mạc nói: “Cầm lấy đi.”
“Đây là...”
“Ống nhòm một mắt đấy, chẳng phải cậu đang lo lắng à, cậu đứng lên bậc thang rồi nhìn bằng thứ này, chắc chắn cậu sẽ biết ngay khi các cậu ấy về.”
Phương Tuần Âm chớp mắt.
Cô vẫn chưa hoàn hồn.
Trần Gia Mạc mất kiên nhẫn, nhét thẳng chiếc kính viễn vọng nhỏ vào tay cô.
“Tặng cậu đấy, xem như xin lỗi vì hồi nãy tớ không bật đèn pin, đυ.ng phải cậu trong rừng.”
Sau khi dứt lời.
Anh quay người, ung dung rời đi.
...
Hai, ba phút sau.
Phương Tuần Âm vẫn đứng ngẩn ra đó.
Bỗng có người gọi cô từ phía sau: “Âm Âm!”
Phương Tuần Âm như sực tỉnh giấc mộng, cô nắm chặt chiếc kính viễn vọng trong tay, quay người lại.
Chu Mật và Thịnh Nguyệt đang đứng cách đó mười mấy mét.
Trông hai người rất thong dong, một người còn cầm kem.
Nhưng nét mặt của họ khác nhau.
Chu Mật nói bằng giọng không tin nổi: “Âm Âm, cậu... Cậu... Người hồi nãy là Trần Gia Mạc à? Hai cậu đi cùng nhau hả?”
“...”
Phương Tuần Âm bỗng giật mình.