Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm

Chương 55: Cô làm người giúp việc cho tôi đi

Sau khi lấy thuốc ở tầng hai, Mạnh Lễ lái xe đưa Liễu Nhứ về tiểu khu Hoa Uyển.

Hai người cùng xuống xe, đi thang máy lên lầu.

Khi thang máy từ từ đi lên, đột nhiên có một tiếng òng ọc vang lên trong không gian yên tĩnh, đóng kín.

Đó là bụng Liễu Nhứ kêu, cô đói bụng.

Ngay khi tiếng ùng ục vang lên, Liễu Nhứ xoa bụng, xấu hổ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Mạnh Lễ vô cảm, anh đứng đó, giống như không nghe thấy gì.

Có lẽ nghe thấy nhưng không thèm để ý.

“Đinh”, thang máy đến tầng tám.

Liễu Nhứ định nhấc chân lên nhưng lại do dự đặt xuống.

Cô không đi ra ngoài, sau đó thang máy từ từ đóng lại, tiếp tục đi lên.

Mạnh Lễ nhìn cô, hỏi: “Cô Liễu không về nhà sao?”

Liễu Nhứ ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, cô nắm lấy vạt áo, ngập ngừng nói: “Anh Mạnh, tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”

“Đinh”, thang máy lại mở ra.

Đến tầng 9.

Đôi chân dài của Mạnh Lễ bước ra ngoài, “Được rồi, vào nhà rồi nói.”

“Được.” Liễu Nhứ vội vàng đi ra ngoài theo, vào nhà cùng Mạnh Lễ.

Sau khi vào nhà, Mạnh Lễ cởϊ áσ vest, cởi cà vạt, tùy ý ngồi xuống ghế sô pha.

Anh nhìn Liễu Nhứ đang đứng trước mặt mình, thản nhiên hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

Liễu Nhứ siết chặt góc áo, thấp thỏm nói: “Anh Mạnh, anh có thể cho tôi mượn một nghìn tệ không?”

Mạnh Lễ ngước mắt lên: “Mượn một nghìn tệ làm gì? Cô nợ tôi nhiều tiền như vậy còn không trả nổi, còn muốn tiếp tục mượn tiền của tôi sao?”

“Òng ọc.” Bụng của Liễu Nhứ lại kêu lên.

Cô xoa bụng, đáng thương nói: “Anh Mạnh, tôi không có tiền ăn cơm. Thẻ của tôi ở chỗ của anh, tiền lương cũng không có để nhận, tất cả tiền trên người cũng tiêu hết rồi. Anh có thể cho tôi mượn một nghìn tệ trước được, để tôi coi như tiền sinh hoạt phí tháng này, đến tháng sau, tôi mượn tiền của bạn bè trả lại cho anh.”

“Ùng ục...Ùng ục...”

Khi Liễu Nhứ đang nói, bụng cô vẫn không ngừng kêu lên.

Mạnh Lễ liếc mắt nhìn cô, nói: “Sáng nay cô ăn gì?”

“Trứng luộc, quả trứng cuối cùng trong nhà.”

Mạnh Lễ kinh ngạc, không ngờ Liễu Nhứ nghèo đến mức này.

Ngón tay thon dài của anh gõ vài cái lên bàn trà bằng thủy tinh trong suốt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dựa vào số tiền lương của cô thì mười năm nữa cũng không thể trả hết số tiền nợ tôi, nếu tôi lại cho cô vay, sợ rằng đến cuối cùng sẽ không lấy lại được tiền, rủi ro rất cao.”

Thấy Mạnh Lễ thật sự không muốn cho mình vay tiền, Liễu Nhứ lập tức năn nỉ: “Anh Mạnh, anh cho tôi mượn một nghìn tệ trước đi mà, tôi ăn no thì mới có sức kiếm tiền, chờ khi nào tan làm tôi sẽ tìm thêm công việc phụ để làm, sẽ kiếm được tiền trả cho anh.”

“Làm công việc phụ sao?” Mạnh Lễ nâng chiếc cằm sắc bén hoàn mỹ lên, ánh mắt đánh giá Liễu Nhứ.

Anh hỏi: “Cô biết nấu cơm không?”

“Biết, tôi biết nấu rất nhiều món.” Liễu Nhứ vội vàng gật đầu.

Đối với một người thích ăn uống như cô, bình thường không có việc gì làm, cô sẽ dùng thời gian đó để nghiên cứu nấu ăn.

Mạnh Lễ nói: “Được, vậy cô làm người giúp việc cho tôi đi, vừa hay tôi thiếu một người biết nấu cơm. Mỗi ngày, sau khi tan làm cô tới nhà tôi nấu cơm. Ngoại trừ nấu cơm thì cô còn phải quét dọn, giặt quần áo, lau nhà, làm những việc giống như những người giúp việc thường làm. Về tiền lương, tôi trả cho cô 5000 tệ, bởi vì cô còn nợ tôi cho nên tôi sẽ chiết khấu 3500 tệ để trừ nợ, mỗi tháng trả cô 1500 tệ, cô cảm thấy như thế nào?”

Làm giúp việc nghiệp dư là có 5000 tệ, đãi ngộ này thực sự rất tốt.

Hiện tại Liễu Nhứ đi làm ở công ty, lương của cô chỉ có 3500 tệ một tháng, cô không hề do dự mà gật đầu ngay lập tức: “Anh Mạnh, tôi đồng ý.”