“Ùng ục” Liễu Nhứ vừa mới nói xong thì bụng cô lại kêu lên.
Cô không nhịn được mà hỏi: “Anh Mạnh, làm người giúp việc cho anh thì có được bao ăn không? Tôi có thể ăn cơm ở nhà anh không?”
Mạnh Lễ không phải người keo kiệt, thêm một người ăn cơm cũng chỉ thêm một đôi đũa, cho nên anh gật đầu: “Được chứ.”
“Cảm ơn anh, hiện tại tôi lập tức đi nấu cơm cho anh.”
Liễu Nhứ đặt túi xách xuống, vén tay áo lên, lập tức xoay người chạy vào phòng bếp.
Bố cục trang trí nhà Mạnh Lễ gần như giống với nhà Liễu Nhứ, cho nên Liễu Nhứ nhanh chóng tìm được phòng bếp.
Mạnh Lễ đứng dậy, đi đến cửa phòng bếp, nói với Liễu Nhứ đang bận rộn bên trong: “Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, cô làm đi, ba mặn một canh. Vị nhạt một chút, đừng cho nhiều muối quá. Nấu xong rồi thì đến phòng làm việc gọi tôi. Căn phòng đầu tiên bên tay phải là phòng làm việc.”
“Dạ vâng anh Mạnh, anh cứ bận rộn trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi anh.”
Mạnh Lễ xoay người, vào phòng ngủ thay quần áo mặc ở nhà, sau đó đi vào phòng làm việc.
Tay nghề của Liễu Nhứ không tệ, cô nấu nhiều cho nên cực kỳ thành thạo, nấu ăn thuận buồm xuôi gió, trong khoảng 40 phút, ba mặn một canh đã sẵn sàng.
Liễu Nhứ dọn đồ ăn xong, bữa cơm thịnh soạn, cô đi gọi Mạnh Lễ.
“Cốc cốc cốc.”
Liễu Nhứ gõ cửa thư phòng, gọi: “Anh Mạnh, tôi nấu cơm xong rồi, anh có thể ra ngoài ăn cơm.”
Một lúc sau, cửa thư phòng bị người bên trong mở ra, Mạnh Lễ đi ra.
Mạnh Lễ kéo chiếc ghế bên trái, ngồi vào bàn ăn trước, anh liếc nhìn thức ăn bốc khói nghi ngút trước mặt, gắp một miếng thịt bò xào ớt xanh, nếm thử.
Hương vị khá ổn, không thua kém gì ngoài tiệm.
Liễu Nhứ đứng bên cạnh, nhìn cử chỉ tao nhão, thong thả ăn cơm của người đàn ông, cô ngập ngừng thận trọng nói: “Anh...Anh Mạnh, xin hỏi tôi có thể ngồi ăn cơm với anh không?”
Mạnh Lễ dừng một lúc, nói: “Có thể, cô ngồi xuống đi.”
Liễu Nhứ hớn hở, cô kéo ghế ra, đặt mông xuống, nói: “Anh Mạnh, anh thật tốt bụng.”
Cô dùng đũa gắp miếng thịt bò, ăn một cách vui vẻ.
Mi mắt của Liễu Nhứ cong lên, dáng vẻ trông rất hưởng thụ, giống như ăn một món sơn hào hải vị.
Ôi trời, thịt bò nhà Mạnh Lễ là thịt bò Kobe nhập khẩu từ nước ngoài, đương nhiên ngon hơn so với thịt bò bình thường.
Mạnh Lễ ngước mắt nhìn người phụ nữ ăn cơm phía đối diện, anh không nói gì, hy vọng qua tối nay cô vẫn có thể duy trì suy nghĩ “anh thật tốt bụng.”
Đã ba tuần Liễu Nhứ không ăn thịt, từ sáng đến giờ cô mới ăn một quả trứng luộc, đã đói bụng từ lâu rồi.
Đồ ăn ở nhà Mạnh Lễ rất ngon, Liễu Nhứ xào hai món thịt, một món rau.
Có thể nói ngon hơn nhiều so với món cơm chiên trứng cô ăn mấy ngày hôm nay.
Cô ăn rất ngon miệng, tốc độ ăn rất nhanh, chỉ một lúc sau, chiếc bát sứ đã sạch tưng không thấy đáy.
Liễu Nhứ đứng dậy, định đi vào bếp lấy thêm bát cơm.
Mạnh Lễ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ăn bát cơm thứ hai, cúi đầu nhìn bát cơm của mình, vẫn còn hơn một nửa.
Ba phút sau, dưới ánh mắt khϊếp sợ của Mạnh Lễ, Liễu Nhứ đứng dậy một lần nữa, đi vào phòng bếp đơm cơm.
Liễu Nhứ bưng một cơm đầy quay lại, cô ngồi xuống, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông, cô chợt giật mình, sau đó mới biết mình đi đơm cơm hai lần, anh Mạnh chưa đơm thêm lần nào.
Cô nắm góc áo, cắn môi, lo lắng hỏi: “Anh Mạnh, nếu tôi ăn nhiều quá, liệu anh có đuổi việc tôi không?”
“Không đâu, cô cứ ăn đi.” Mạnh Lẽ thu hồi ánh mắt kinh ngạc, cúi đầu gắp rau xanh, ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát.
Đuổi việc cô, anh tìm đâu ra người phụ nữ có thể làm anh cứng?
Để cô làm người giúp việc chỉ là một trò bịp bợm mà thôi, mục đích thực sự của anh chính là muốn cô buông lỏng cảnh giác, tình nguyện trị liệu cho anh.