Cái Duyên Cái Phận

Chương 13: Nhớ

" Chị Thương ơi, chị còn thức không. Em Gia An đây "

Gia An vừa nói vừa gĩu gĩu cây dù bị dính nước mưa của mình. Cũng may là cô thấy trời sắp mưa nên đem theo. Không là cô bị mắc mưa rồi. Lúc nãy do trên tỉnh mưa lớn quá nên cô về trễ về tới nhà thì trời đã tối. Nhưng cô nhớ chị quá mà cô cũng không muốn thất hứa với chị nên vừa về tới là cô chạy đi luôn. Mặc dù cha má cô kêu ở nhà nhưng tính cô đã quyết, ít ai có thể thay đổi được.

Thương lúc này đang nằm trong buồng, cô nghe thấy tiếng em gọi. Liền lật đật bước ra nhanh chóng mở cửa cho em.

" Gia An là em sao. Sao giờ này em tới, trời tối mà còn mưa nữa. Lỡ em bị bệnh rồi sao ." Cô đi nhanh lại chỗ em mặc kệ chân bị đau.

Nghe được tiếng em, cô vui lắm. Mà cô xót em vì giờ này còn dám đến đây, lỡ đi đường gặp chuyện gì thì sao, trời còn đang đổ mưa.

Gia An xếp cây dù lại để ở một góc, nhìn trên chõng thì bà Sáu đã ngủ say rồi.

Cô đi lại gần Thương rồi dang tay ra ôm chị: " Nay em có việc nên giờ mới đến được. Em nhớ chị lắm."

Cô để cho em ôm. Chỉ nói bấy nhiêu đó thôi cũng làm lòng cô mềm nhũn rồi.

" Nhưng mà mai em đến cũng được mà, đêm khuya nguy hiểm. Chị còn lo hơn."

" Tại em nhớ chị mà, chị không nhớ em sao?" An dụi dụi lên người cô hỏi.

Giờ khắc này cô như con mèo nhỏ thích bám người khác. Mà người khác đó chỉ có mình Hoài Thương thôi.

Nhớ, cô nhớ em lắm chứ. Chiều giờ cô có làm gì ra hồn đâu. Ngay cả cơm cũng ăn không vô. Trong lòng cô cứ nươm nướp lo sợ, sợ em xảy ra chuyện gì mà cô không hay.

" Nhớ, chị cũng nhớ em." Cô nói nhỏ như sợ em nghe.

Gia An nghe vậy thì ôm chị chặt hơn. Cô vui khi nghe chị nói nhớ mình, cô thích điều đó.

Thương lại nói tiếp: " Nhưng chị lo cho em, sau này em có việc bận không qua được. Có thể nhờ người qua nói với chị được không?"

Gia An sợ cô ngộp nên buông cô ra, hai người đứng đối diện nhau. Gia An nhìn vào đôi mắt chị ấy, trong đôi mắt ấy hiện lên nỗi rụt rè, lo sợ khi chị nói chuyện với cô. Chị ấy chỉ hỏi ý cô chứ không dám yêu cầu cô sau này đi đâu hay có việc bận thì nói chị ấy biết. Gia An càng nghĩ càng thấy thương người con gái này.

Cô nắm tay chị an ủi rồi thành thật nói với chi: " Em xin lỗi, sau này đi đâu em sẽ nói chị biết được không. Hôm nay, sáng sớm em định qua chị rồi nhưng có người bạn đến rủ em đi sắm đồ tết. Em cũng tính đi chút về mà trên đó trời mưa nên em về trễ. Mà em có mua đồ cho chị với bà Sáu nữa. Mai em đem qua cho chị nha." Lúc này trời mưa với đi gấp quá cô quên mang theo.

Thương nghe xong thở phào nhẹ nhõm, em ấy không có chuyện gì là tốt rồi.

" Nhưng mà giờ này tối rồi, em về một mình được không?" Thương chợt nhớ đến trời đã tối, nếu để An về một mình lại nguy hiểm.

An nhìn ra ngoài trời:" Tối nay chị cho em ở lại nhà chị đi, trời tối em sợ."

Lúc nãy khi đi cô cũng có hơi sợ, nhưng nỗi nhớ chị nỗi mong muốn gặp chị lấn át nỗi sợ của cô. Giờ đi về thì cô sợ thiệt nha.

" Em không chê thì ngủ trong buồng chị đi, chị ra ngủ chung với má." Thương cũng không an tâm để em về một mình. Nhưng nhà cô không có chỗ cho khách ngủ, nên cô tính để em ngủ một mình cho thoải mái, còn mình đêm nay ra ngoài ngủ chung với má.

" Không cần đâu, em ngủ với chị là được rồi. Giờ này lạnh, chị ra ngoài ngủ chân nhức sao chịu nổi." Cô là cô muốn ngủ chung với chị với lại ngủ một mình lạ chỗ cô hơi sợ.

Thương chần chừ một lúc: " Vậy được không, chị sợ.."

Thương chưa kịp nói xong thì An ngắt lời: " Không có chị ngủ chung em mới sợ nè. Cho em ngủ chung với chị đi mà." An nắm tay chị nũng nịu.

Không hiểu sao trong lòng Thương cảm thấy vui khi em làm hành động đó với mình. Cô nở nụ cười gật đầu. Chỉ có bên em cô mới cười tươi đến vậy. Em làm cô vui, em làm cô thấy ấm áp.

An nhìn chị cười cô cũng cười theo. Nụ cười chị ấy rất đẹp cộng với cái lúm đồng tiền hiện rõ lên trên má chị ấy. Làm An say mê nhìn mãi.

" Mà em chưa tắm nữa, chị soạn cho em mượn bộ đồ đi. Tắm xong mới ngủ được." Sáng giờ cô đi quá nhiều chỗ, giờ này cô nhớ mình chưa tắm nữa. Tính cô sạch sẽ đó giờ đêm nay còn ngủ chung với chị. Sao có thể để vậy đi ngủ được.

" Em có ngại khi mặc đồ của chị không. Đồ đó chị chỉ mới mặc một, hai lần." Thương nhớ lần đầu gặp Gia An nói không quen mặc đồ chung của người khác. Nên cô cũng hơi ngại việc đó, cô sợ em khó chịu.

Gia An nhớ lại lời nói lúc trước, chị gái này nhớ dai thiệt. Lúc trước thì không nhưng từ khi gặp chị thì khác rồi. Ngay cả ăn chung cô cũng ăn với chị được mà. Nhưng mà chỉ có duy nhất một người là ngoại lệ của cô thôi.

" Dạ được mà, chị lấy đồ nào em cũng mặc được hết. Miễn là đồ của chị."

An nói xong thì kéo tay chị đi vào. Thương vào buồng lấy đồ cho em. Còn An đang chuẩn bị tắm, lúc đi ngang bếp cô thấy mâm đồ ăn được đậy nắp. Cô lại gần mở ra thì thấy cơm canh vẫn còn nguyên.

Cô mở miệng hỏi chị: " Chị ăn cơm chưa á, sao cơm canh còn nguyên vậy. Chừa cho em hả?"

Thương đi từ từ lại đưa đồ cho em. Cô gật đầu, nhẹ giọng nói:" Mà giờ này chắc nguội hết rồi. Em muốn ăn không. Chị đi hâm lại." Cô cũng quên mất là chiều giờ cô chưa ăn cơm. Mà cũng đã trễ rồi, nếu em ấy ăn thì cô ăn. Còn không thì mai ăn cũng không sao. Cô lo em ấy đi cả ngày mệt mỏi. Muốn cho em được nghỉ ngơi sớm.

" Mà chị ăn chưa?" Chị chưa trả lời câu hỏi của cô, cô nhìn là biết chị đợi mình đến ăn chung.

Thương lắc đầu không dám nói. Cô biết em lo cho mình nhưng mà cô cũng sợ em la.

Gia An nhìn chị mà thấy thương cũng làm lòng cô chua xót. Cô gái này nếu cô không đến chắc chị ấy để bụng đói mà đi ngủ luôn quá.

" Nhìn đồ ăn ngon quá làm em đói bụng nè, để em tắm xong mình ăn cơm đi. Em thèm đồ ăn chị nấu." Dù cô có đang no cũng nói mình đói, cô không muốn phụ công chị nấu cũng không nỡ để chị đói.