Cái Duyên Cái Phận

Chương 14: Ấm áp

Cả hai sau khi ăn uống xong thì trời cũng tạnh mưa. Gia An rất tự nhiên dắt Thương vào buồng ngủ. Còn Thương hơi e ngại vì đây là lần đầu tiên cô ngủ với em. Nhưng cô cũng thấy thích điều đó vì được ở gần em.

Vào đến buồng Gia An đã thấy sẵn hai cái gối hai cái mền đã được xếp ngay ngắn. Trong đó có một cái gối và cái mền mới tinh. Cô nhìn là biết chị đã chuẩn bị nó cho cô.

" Có ai ngủ chung với chị chưa?"

Thương lắc đầu: " Từ năm 12 tuổi chị đã ngủ một mình. Em thấy không quen hay sao. Hay để chị ra ngoài ngủ nha."

Gia An kéo chị lại: " Không có, em chỉ muốn biết thôi à." Nghe được câu trả lời đúng ý, An vừa thấy vui vừa thấy tự hào. Cô là người đầu tiên được ngủ chung với chị đó nha. An thầm cười.

Sau một hồi thì cả hai cũng an ổn chỗ nằm. Thương sợ em đêm ngủ không cẩn thận lăn ngã nên cô xung phong nằm bên ngoài chõng. Còn An nằm bên trong.

Trên chiếc chõng nhỏ, cả hai thân thể nằm kế nhau nhưng vẫn còn một khoảng trống ở giữa. Gia An nhìn qua chị. Cô gái này sợ cô hay sao mà nằm sát mép ngoài, thân người treo lơ lửng. Cô nhìn mà thấy xót.

Gia An thấy vậy kéo người chị lại gần mình làm Thương giật mình.

An nói:" Chị sợ em ăn thịt hả, sao nằm xa em vậy?"

Những xúc cảm trong lòng Thương làm cô không tài nào ngủ được nên cô đành nhắm mắt lại để An không nhận ra chuyện này. Đây là buổi tối lần đầu tiên cô được ở bên em. Cô ước gì lúc này thời gian có thể dừng lại để cô được bên em nhiều hơn. Cô hiên tại vẫn không hiểu cảm giác cô đối với em gọi là gì nhưng cô vẫn biết rằng cô chỉ muốn được bên em. Đang trong lúc mơ hồ suy nghĩ thì thân thể bị Gia An kéo làm cô giật mình mở mắt nhìn sang hướng em.

" Không không có, chị sợ em không thoải mái." Thương chỉ nói được nhiêu đó, vì giờ cô đang rất gần em. Em kéo cô vào lòng ôm cô làm cô có thể nghe được nhịp đập trái tim của em. Giờ khắc này cô cảm nhận được tim cô đập liên hồi, rất nhanh. Cô biết trái tim đập nhanh chỉ khi nó rung động nhưng cả hai cô đều là con gái. Thương dặn mình không được có suy nghĩ sai lệch với em. Cả hai cô chỉ là bạn, cô thấy bản thân có lỗi khi có ý sai với An, với sự tin tưởng mà em dành cho cô.

" Được ôm chị em mới thấy thoải mái. Chị có suy nghĩ giống em hông?"

An ôm chị vào lòng, được ôm chị ấy mặc dù trời đêm lạnh nhưng cô cảm thấy rất ấm áp. Lòng cô càng ấm áp hơn khi chị ấy ngoan ngoãn cho cô ôm. Chị ấy lúc nào cũng chiều theo ý cô. Cô sợ chị lạnh nên ôm chị cũng chặt hơn.

Thương lắc đầu rồi lại gật đầu, An vừa thấy buồn cười vừa thấy thương. An nhìn chị một lúc, thấy chị dường như đã ngủ. Lúc này cô mới an tâm nhắm mắt. Chúc người con gái trong lòng cô có một giấc ngủ ngon.

Trong căn nhà nhỏ ven sông, đêm đó có hai cô gái nhỏ ôm nhau sưởi ấm cho nhau sau cơn mưa lạnh lẽo.

Mặt trời vừa ló lêи đỉиɦ đầu, bà Sáu vẫn thức dậy đi bán bình thường, bà cũng không biết rằng đêm qua nhà bà có thêm một người. Một lát sau Thương cũng thức giấc, cô vẫn được em ôm trong lòng. Cô cảm nhận được hơi thở đều đều của em tỏa ra xung quanh cô. Cô vui vẻ trong lòng, nhẹ nhàng nằm sát vào người em hơn. Dù chỉ là điều nhỏ nhoi nhưng cũng đủ cô thấy thoả mãn.

Lúc An thức thì đã xế trưa, cô dụi dụi mắt mình nhìn xung quanh chỉ có một mình cô trong căn phòng nhỏ này. Nhưng mùi hương của chị vẫn còn thoang thoảng đâu đây. An lấy gối chị hít ngửi rồi nằm ôm vào lòng. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon đến vậy khi ngủ ở chỗ lạ. Mặc dù trời bên ngoài rất lạnh, căn nhà làm bằng lá này sao có thể ngăn được cái lạnh của đất trời nhưng rõ là đêm qua cô ngủ thấy rất ấm rất ngon nữa kìa.

Cô ngồi dậy mang dép bước ra ngoài, thấy bóng lưng ấy đang cặm cụi làm đồ ăn. Trông rất tập trung, cô bước lại gần mà người ấy vẫn không hay biết. Nhìn từ đằng sau, Thương như một người vợ hiền đang tất bật chuẩn bị bữa ăn cho gia đình. An càng nhìn càng thấy thích.

Còn Thương đã thức từ sớm đi chợ mua chút đồ để về nấu cơm. Vì sợ em thức dậy không thấy mình nên cô cố gắng đi nhanh về nhanh. Cô chăm chú làm mà không biết có người đứng đằng sau ngắm mình nãy giờ.

An nhẹ giọng lên tiếng, cô sợ làm chị giật mình: " Chị nấu món gì mà thơm quá đa." Cô nói rồi bước lại gần chị.

Thương nghe tiếng em thì biết em đang ở đây nên xoay người lại nhẹ nhàng nói:" Em thức rồi hả, chị nấu món canh chua cá kho mà em thích. Em đi rửa mặt đi rồi vào chút nữa ăn cơm. Đã trưa rồi em." Cô sợ em thức trễ, đói bụng nên thúc giục.

" Dạ, nhìn ngon quá à. Mà cảm ơn chị đã cho em ngủ chung. Đêm qua em ngủ ngon dữ lắm." An vừa nói xong thì người cứ dụi dụi vào người Thương.

Thương chỉ biết cười, cô không né tránh mà để em làm càn với mình.

Đang vui vẻ nhưng nghĩ đến lát nữa phải về làm lòng An chùn xuống, cô không nỡ xa chị.

Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:" Hay hôm nay chị đi qua nhà em chơi đi. Em có mua đồ cho chị với bà Sáu, qua đó sẵn em lấy đưa cho chị luôn."

Cô muốn đưa Thương đến nhà mình, có như vậy cả hai mới có nhiều không gian riêng tư. Ở nhà chị thì có bà Sáu nên cô cũng ngại gần chị.

Thương nghe vậy liền lắc đầu: " Không được đâu." Cô chỉ là người bình thường dù là bạn của em nhưng cô cũng ngại khi đến nhà em, nơi đó xa hoa lộng lẫy hơn nơi cô ở. Cô không dám lại gần.

" Sao lại không được, em muốn dẫn chị đi dạo trong vườn cũng muốn cho chị biết phòng ngủ của em. Em được đến nhà chị thì chị cũng được đến nhà em."

Thương gục đầu xuống không nói gì, cô không biết cách từ chối em. Chỉ cần em ấy muốn, cô điều có thể làm vì em nhưng cô..

Đang suy nghĩ thì bị giọng nói của em cắt ngang.

" Nếu hôm nay chị không đi, sau này em sẽ không đến nhà chị nữa." An giả bộ nói, chứ làm sao cô không đến nhà chị được. Cô nói vậy để chị đồng ý với cô. Cô biết chị cưng chiều cô mà.

Nghe em nới xong câu đó mọi suy nghĩ lúc này trong đầu Thương liền biến mất đi. Cô nhanh chóng đồng ý đến nhà em. Cô sợ em sẽ không cần cô, không lại nhà cô nữa. Cô sợ cô sẽ không được gặp em.