Cái Duyên Cái Phận

Chương 12: Muốn biết

" Gia An, con đi đâu nữa vậy?" Bà Tâm vừa nhai trầu vừa hỏi.

Dạo này, bà thấy con gái bà thường xuyên đi ra ngoài đến chạng vạng tối mới về. Hỏi thằng Tí thì nó nói cô hai đi thăm cô Thương.Bạn cô hai, mà con bà đó giờ có quan tâm ai dữ vậy đâu.

" Dạ con qua nhà chị Thương, chiều chiều con về."

" Hai đứa bây thân nhau quá ha, lần đầu má thấy con quan tâm một người đến vậy đó đa."

" Chuyện bình thường mà má. Thôi con đi nghe má." An lại ôm hôn bà Tâm một cái rồi đi.

Gia An mới bước ra tới cổng thì một chiếc xe hơi chạy đến. Cô gái xinh đẹp bước xuống không ai khác là Thư Kỳ.

Thư Kỳ thấy cô liền hỏi: " Mới sáng sớm, em định đi đâu vậy An?"

" Chị đến hả, em định đi qua nhà bạn em. Dạo này nghe nói chị bận lắm mà." Gia An tỏ thái độ nói. Người gì mà lo làm việc quên bạn quên bè. Lần gặp cuối cũng khoảng 2 tháng trước.

Thư Kỳ mỉm cười đi lại gần cô, nhẹ xoa lên đầu cô: " Chị xin lỗi, không phải chị quên em mà công việc nhiều quá. Chị phải giúp cha xử lí."

Gia An né người ra cười nói: " Em nói giỡn á, em biết chị bận việc mà. Người trưởng thành phải như vậy."

" Hôm nay chị định qua rủ em đi lên tỉnh mua chút đồ, cũng sắp đến tết rồi."

" Hôm nay hả...hmm" Gia An do dự, cô đang định đi lại nhà chị mà. Nhưng cũng đúng là sắp đến tết rồi. Hay là cô lên mua cho chị ấy với bà Sáu ít đồ, chứ cô thấy chị ấy có mấy bộ mà mặc tới mặc lui hoài.

Cô nghĩ một hồi rồi nói:" Dạ cũng được, mà đi về nhanh nha. Em có hẹn với bạn."

" Bạn nào nữa hả, dạo này em có nhiều bạn quá đa."

" Có đâu, là chị Thương người làm bánh lúc trước chị ăn á."

Thư Kỳ nhìn cô một lúc rồi mở miệng : " Em với người đó thân lắm hả. Có khi nào người chị này ra rìa rồi không."

Gia An câu tay chị dụi dụi: " Hai người là khác nhau, không so sánh được. Chị này chọc em hoài."

Thư Kỳ cười như không cười nhìn Gia An, cô tò mò về người tên Thương này. Cô ấy là người như thế nào mà khiến Gia An thích làm bạn. Có vẻ Gia An rất mến cô ấy.

" Bữa nào em dẫn chị đi gặp cô ấy được không. Chị cũng muốn làm bạn với người em làm bạn."

" Hmm.. Để có dịp đi nha. Giờ mình đi thôi chị, muộn bây giờ."

Cô nghĩ trong lòng sẽ hỏi chị Thương trước rồi mới cho họ gặp mặt. Cô sợ chị ấy ngại gặp người lạ.

" Thương, con xuống bếp làm gì? Vô phòng nằm nghỉ đi, lát nữa cô hai tới, cô hai thấy là con bị la đó." Bà Sáu vừa mới đi bán về thì thấy cô ở bếp nên nói một hơi một.

Từ ngày con bà bị thương tới giờ là cô hai chăm sóc

nó từng li từng tí. Nhiều lần bà lầm tưởng hai đứa nó là người yêu không chứ.

" Con chỉ là bị thương ở chân thôi mà má. Em ấy sợ con mệt nên mới vậy thôi. Hôm nay má nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm cho." Nay cô cũng đỡ nhiều rồi nên xuống nấu cơm phụ má. Mà cũng ng lâu rồi, cô chưa nấu cho em ấy ăn.

Nhiều lúc cô muốn làm việc lại mà em ấy không cho. Nhất định phải hết hẳn mới chịu cho cô làm lại. Gia An nói vậy thì thôi, cô nghe theo. Nhưng suốt ngày nằm trên giường cô cũng chán lắm.

" Con coi được không nghe, cô hai qua thấy là mệt đó Thương. Bữa con bị thương, nhìn sắc mặt cô hai ai cũng toát mồ hôi. Má còn sợ nữa mà."

Thương mỉm cười nhớ lại, đúng là lúc đó em ấy dữ thiệt cô cũng hơi sợ nhưng không phải vì lo cho cô thôi sao.

Cô nói với má:" Má đừng sợ em ấy, em ấy tốt lắm. Mà thôi má đi nghỉ ngơi đi, nào con nấu xong con kêu má ăn cơm."

Nói rồi cô lo nấu cơm làm đồ ăn, sợ hồi em ấy qua rồi chưa có cơm ăn.

" An, em xem vải này thế nào. Đẹp không?" Thư Kỳ cầm sắp vải lại gần Gia An hỏi.

Thư Kỳ và Gia An đang ở trong một tiệm vải lớn nhất nhì cái chợ tỉnh. Cả hai đang lựa từng sắp vải để mua về may đồ. Đó giờ đồ của hai người đều mua vải về may chứ không mua đồ may sẵn.

Gia An nhìn ngắm một lúc:" Màu đỏ này hợp với chị lắm nè, dạ chị trắng nữa. Mặc lên là đẹp sáng ngời luôn."

Thư Kỳ nghe vậy liền bật cười: " Có thiệt không, vậy chị mua rồi may cho em một bộ luôn được không. Chị thấy em cũng hợp với nó."

" Thôi để em lựa cái khác, cái này hợp với chị thôi." Cô không thích mặc giống người khác.

Gia An nhìn xung quanh rồi cô bước lại một kệ vải khác. Cô lấy ra một sắp vải màu hồng đào. Cầm nó sờ sờ.

" Em thích màu này hả?"

" Dạ, em đang nghĩ chị Thương mặc mấy màu này chắc đẹp lắm. Nên em định mua về cho chị ấy." An thành thật nói ra.

" Em rất thích người bạn này hả, đi mua đồ cũng không quên nghĩ cho cô ấy. Hai người thân thiết quá đa."

Gia An cười cười không nói gì tiếp tục lựa thêm vải cho mình và Thương.

Càng ngày Thư Kỳ càng muốn biết người kia là người như thế nào mà để Gia An nhà cô say mê như vậy. Cô khó chịu khi em ấy đi với cô mà miệng liên tục nhắc về cô ta. Thư Kỳ dõi mắt nhìn theo Gia An trong lòng thở dài.

Cả hai mua vải xong thì mua thêm vài thứ lặt vặt. Một hồi cũng chất đầy cả xe.

" Xong rồi, mình đi về thôi." Gia An vui vẻ nói, vì cô sắp được về gặp chị rồi. Cô nhớ chị quá mà.

Thư Kỳ mở miệng: " Mình đi ăn đi em, chị biết có chỗ này đồ ăn ngon lắm. Đi ăn nha."

" Hả, đi ăn nữa hả..."

An chưa nói xong liền bị Thư Kỳ ngắt lời: " Chị đói, sáng giờ chưa ăn gì nè. Với lại lâu lâu mình lên đây phải đi ăn chứ em. Còn sớm mà em, bộ em có việc gì gấp lắm hả?" Cô thuyết phục em ấy.

" Dạ không phải, thôi mình đi ăn đi chị." Gia An thấy chị nói đúng nên nghe theo, cô cũng đói bụng nữa. Thà đi ăn cho nhanh rồi về chứ cứ lề mề, đắn đo hoài làm phí thời gian cũng vậy. Cô nghĩ trong lòng. Chứ cô là cô muốn về rồi phóng nhanh lại nhà chị ấy lắm rồi.

" Sao con không ăn cơm đi Thương, giờ này tối rồi mà cô hai chưa qua, chắc này không qua đâu.Con lo ăn cơm đi kẻo đói." Bà Sáu nhìn ra ngoài trời rồi nói với Thương.

" Dạ Má đi ngủ trước đi. Lát nữa con ăn." Thương thấp giọng trả lời.

Mặc dù cô có đói bụng nhưng không muốn ăn trước, cô sợ hồi em ấy qua ăn một mình thấy buồn. Em ấy nói ngày nào cũng sẽ qua với cô mà. Bình thường là qua sớm lắm, chắc nay em ấy có việc đột xuất thôi. Mà không biết em ấy có bị gì không. Cô càng nghĩ càng thấy lo.