"Nhan Tịch! Tới đây!"
Nghe được thanh âm của hắn, cô dùng cả tay chân, từ ghế sau leo đến ghế ngồi trước. Trong lúc cấp bách, hắn sờ đến sợi dây chuyền của cô, nhét sợi dây chuyền vào trong tay cô.
Nhìn về phía trước, hắn cười lạnh nói: "Bại hoại khống chế không nổi bản năng mình."
Lần đầu tiên Nhan Tịch trông thấy hắn cười, thần sắc lại tự dưng khát máu.
Hắn điều khiển cần gạt, lui về phía sau, đạp chân ga tới cùng. Nhan Tịch bị hắn đè ót xuống, tầm mắt thấp đi, chỉ có thể nhìn thấy ghế xe, tim cô như nổi trống, nghe được tiếng va chạm sầm sầm không ngừng, thân xe lắc lư, giống như đang nghiền nát cái gì.
Isaac nhận một cuộc gọi video, người đối diện nói rất nhiều, hắn yên tĩnh nghe, cuối cùng ngắn gọn ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Lúc xuống xe, chân Nhan Tịch đều mềm nhũn. Cô lảo đảo một cái, nếu không phải Isaac tay mắt lanh lẹ giúp đỡ, người đã ngã xuống đất rồi.
Cô còn chưa hoàn hồn từ trong kinh hãi, vô thức nhẹ á một tiếng.
Isaac nhìn về phía mắt cá chân cô: "Trật khớp?"
"Hình như là vậy." Cô thử nhúc nhích xương mắt cá chân, một hồi đau đớn thấu tim truyền tới, khiến cô buồn rầu nhăn lông mày.
"Còn có thể đi sao?"
Nhan Tịch lắc đầu, đang không biết như thế nào cho phải, bỗng nhiên thân thể chợt nhẹ, bị hắn bế lên từ chỗ ngồi.
Isaac ôm cô, bước đi vào biệt thự, lực có phần nhẹ nhàng thả cô vào trên ghế sa lon.
Hiện tại khẳng định không thể đi bệnh viện, xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có beta không bị tin tức tố ảnh hưởng có thể đứng ra xử lý, hiện tại bọn họ thoát thân không ra. Huống hồ rồng cá hỗn tạp, qua cũng không an toàn.
Isaac lấy túi chườm đá cùng hòm thuốc ra, những thứ này đều là vật phẩm chuẩn bị sẵn trong nhà quân nhân.
Lúc này Nhan Tịch mới phục hồi lại tinh thần, thấy hắn một đầu gối chạm đất, nửa quỳ ở trước mặt mình, nhanh chóng ngăn lại: "Quan chỉ huy, không cần, tôi tự mình làm."
Isaac ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Tự cô có thể?"
Nhan Tịch gật đầu: "Có thể có thể."
Hắn cúi đầu xuống, cởi giày vớ của cô, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhan Tịch: "..."
Da thịt cô trắng nõn, một khối sưng đỏ này đặc biệt rõ ràng, nếu không nhanh chóng xử lý lưu thông máu bầm, ngày hôm sau sẽ trở nên tím xanh, đến lúc đó đừng nói đi đi lại lại, xuống giường cũng khó khăn.
Hắn nói: "Kiên nhẫn một chút, có thể sẽ hơi đau."
Đã nói đến nước này, Nhan Tịch cũng không tiện cự tuyệt nữa rồi. Cô thấy hắn ngã chai dầu thuốc vào lòng bàn tay, hai tay bóp nặn, dầu thuốc trong suốt trắng nõn chảy đầy tay hắn, thậm chí đầy giữa kẽ tay.
Trong chớp mắt lòng bàn tay hắn dán lên, Nhan Tịch co rúm lại một cái, vô thức thu chân trở về.
Nhan Tịch cũng không biết sao tự dưng mình lại co chân về, thật giống như một loại phản ứng theo trực giác bản năng khi đối mặt với bọc đồ đáng sợ nào đó.
Isaac ngừng động tác.
Bầu không khí có một chút đông cứng, có một chút lúng túng.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc rất bình tĩnh. Nhưng bị hắn nhìn chằm chằm không chuyển mắt, một loại áp lực không thể nói xông tới.
Tuy rằng hắn cũng chưa nói cái gì, nhưng Nhan Tịch đã lúng túng xin lỗi, tự giác giơ chân ra lại.
Mũi chân hơi hơi cong, là phản ứng theo bản năng.
Isaac cúi đầu. Lòng bàn tay của hắn dán lên, có lẽ là do dầu thuốc, nhiệt độ cơ thể cũng nóng bỏng hơn chút. Nhan Tịch lại muốn rút chân của mình ra rồi, bị hắn giống như sớm đoán trước mà nắm trong tay.
Bàn tay của hắn dày rộng như vậy, càng nổi bật lên chân ngọc nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng bàn tay. Một tay cũng dư xài cầm chặt mắt cá chân cô.
Một tay hắn vẫn luôn giữ chân cô trong lòng bàn tay, tay kia nắn nơi mắt cá chân sưng đỏ của cô.
Á á ——
Nhan Tịch cắn môi dưới, tránh cho bản thân phát ra thanh âm kỳ quái. Cô cảm thấy có chút lúng túng, liền chủ động tìm chủ đề: "Quan chỉ huy, omega động dục vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Hắn có ổn không?"