Cô cầm sợi dây chuyền trước ngực, đây là hành động bản năng lúc cô khẩn trương. Isaac ở chung cùng cô không lâu, lại nhớ kỹ loại chi tiết này.
Hắn hỏi: "Sợi dây chuyền này của cô có hàm nghĩa gì sao?"
Nhan Tịch phục hồi lại tinh thần, trả lời có chút thận trọng: "Không có hàm nghĩa gì đặc biệt, bên trong là ảnh chụp chung của tôi cùng người nhà."
Cô lấy sợi dây chuyền hình trái tim xuống, mở ra từ giữa, bên trong là một bức ảnh có chút cũ. Hai chị em chụp chung trên bãi cỏ dã ngoại, đều cười rất vui vẻ, đằng sau có một bé trai nhăn mặt, hẳn là người anh trai ham mê cờ bạc của cô.
Isaac lễ phép nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt: "Rất dễ nhìn, hiện tại có rất ít người lưu loại ảnh chụp này, bọn họ thích up ảnh chung lên thiết bị đầu cuối hơn."
Nhìn hắn có vẻ không phải rất hứng thú, Nhan Tịch có chút lạc lõng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong.
Cô khép mặt dây chuyền lại, nói khẽ: "Quan chỉ huy đại nhân, ngày sau tôi sẽ phải rời đi..., cám ơn ngài đã chăm sóc cho tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ và biết ơn."
Cô tự biết hai người không có cơ hội gặp mặt nữa, một tuần ở chung ngắn ngủn, trong cuộc đời đằng đẵng nhàm chán của người Tinh Tế mà nói chỉ là muối bỏ biển. Duyên phận của người với người có lúc rất là mỏng manh.
"Nhan Tịch." Hắn bỗng nhiên mở miệng, kêu tên của cô, "Trước đây cô hỏi tôi suy nghĩ của tôi về cô, bây giờ còn muốn biết sao?"
Nhan Tịch khẽ giật mình, không đợi đến hắn mở miệng, thân xe bỗng nhiên thắng gấp. Đầu Nhan Tịch vọt tới phía trước, được hắn dùng tay ngăn một cái, đâm vào lòng bàn tay hắn.
Isaac nhíu mày, thanh âm lạnh xuống: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lái xe kinh hoảng kêu to nói: "Có người ngã xuống trước xe chúng ta, tôi cũng không đυ.ng vào hắn!"
Khung cảnh dừng lại hai giây, giống như hình ảnh bỗng nhiên định dạng trong phim. Đám đông xung quanh đột nhiên ngẩng đầu lên hít hít không khí, vết máu loang ra trên tròng trắng mắt, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, mờ mịt xao động bắt đầu tìm kiếm.
Isaac kịp phản ứng trước tiên.
Hắn không ưa tin tức tố thấp kém, nhưng không vì thế mà kém nhạy bén đi. Trái lại, năng lực phản ứng của hắn vô luận ở trên chiến trường hay là loại tình huống đột nhiên xảy ra này, đều là người nhanh nhẹn nhất.
Nhan Tịch trông thấy lái xe bỗng nhiên xoay đầu lại, vẫn luôn nhìn thẳng vào mình, tròng trắng mắt bò đầy tơ máu tràn đầy du͙© vọиɠ đáng sợ, làm cô vô cùng bối rối.
Isaac nhanh chóng lật người ngồi lên ghế trước, hắn một cước đạp lái xe giống như đã điên ra ngoài, trầm mặt đóng cửa xe lại.
Nhan Tịch có chút mất định hướng , không rõ ràng lắm hỏi một câu: "Isaac, làm sao vậy?"
"Chúng ta rời khỏi nơi đây." Hắn ngắn gọn nói.
Mùi tin tức tố bị gió thổi qua, cũng trong nháy mắt này Nhan Tịch hiểu được. Cảm giác của cô ở cửa kiểm an không phải là sai, chuyện nguy hiểm nhất vẫn đã xảy ra.
Một omega tới gần thời kỳ động dục trà trộn vào, còn bất hạnh động dục ở nơi alpha tụ tập.
Trong lịch sử loại chuyện ngoài ý muốn này xảy ra rất nhiều lần. Omega động dục ở nơi công cộng, sẽ dẫn tất cả alpha vào trạng thái điên cuồng, không chỉ có bản thân sẽ gặp bất hạnh, còn có thể mang loại bất hạnh này cho omega vô tội khác.
Alpha biến thành dã thú, căn bản sẽ không quản omega dưới thân rốt cuộc có phải người phát ra tín hiệu tìm bạn tình hay không.
Cô ở chỗ ngồi phía sau quay người, trông thấy bóng người té trên mặt đất, hai giây sau, hắn bị một đám alpha chen chúc bao trùm rồi.
Tuy rằng Isaac kịp thời đóng cửa sổ xe, nhưng mùi tin tức tố lưu lại vẫn làm cho rất nhiều ánh mắt màu đỏ tươi tập trung vào chiếc xe này.
Bọn hắn một loạt mà lên, không ngừng gầm thét dùng sức đánh tới thân xe, chỉ vì cạy mở lớp vỏ sắt vướng bận, ăn vào con mồi nhiều chất lỏng thơm ngon bên trong. Lần đầu tiên Nhan Tịch gặp được loại tình cảnh này, toàn thân đều đang run rẩy, nước tích tụ trong mắt hạnh, lung lay sắp rơi xuống.Một tên đập vào ngoài cửa sổ chỗ cô, kính vỡ ra như mạng nhện dày đặc, vội vàng không kịp chuẩn bị đối diện với một gương mặt vặn vẹo, Nhan Tịch hét lên một tiếng, trào ra nước mắt .