Động tác Nhan Tịch ngừng lại, cô ngẩng đầu, xấu hổ phát hiện những người tụ tập quanh quầy trưng bày trung tâm không biết từ lúc nào đã đến chỗ cô, còn Isaac đang ngồi bên cạnh cô.
Mái tóc vàng nhạt của hắn được xịt keo vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng đầy đặn, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc hiện ra dưới ống kính, so với những ngôi sao đang hoạt động trên màn ảnh của đế quốc còn bắt mắt hơn.
"Mệt sao?" Hắn chú ý tới động tác đấm chân của Nhan Tịch.
Nhan Tịch hổ thẹn nói: "Thể lực của tôi không phải rất tốt."
Ở nơi có quan chỉ huy, dù sao vẫn là tiêu điểm trong đám người. Hắn ở nơi đây, sở nghiên cứu Trùng Viên cùng phóng viên tin tức súng dài súng ngắn vây quanh hắn, dùng âm lượng không thấp bắt đầu xì xào bàn tán.
"Là omega, làm sao omega sẽ xuất hiện ở nơi đây? Khó trách tôi luôn ngửi thấy được mùi thơm."
"Ngươi còn không biết? Thông tin lạc hậu quá đi, đây là vị hôn thê trong truyền thuyết của ngài quan chỉ huy đó."
"Vẫn chưa phải vị hôn thê chứ... Tôi nghe nói quan chỉ huy không thích omega kia mà, loại người theo chủ nghĩa sô-vanh như hắn, không thể nào còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi."
"Đúng, tôi cũng hiểu được. Bao nhiêu năm đế quốc mới có một nhân tài như vậy, kết hôn quá sớm dễ bị kìm hãm, tôi đoán chừng cấp trên cũng không muốn nhìn thấy."
"Đến lúc đó đã có vợ có con, sẽ không nhất định đặt tâm nơi tiền tuyến rồi."
Khiến cho Nhan Tịch hết sức khó xử.
Không biết cái danh tiếng vị hôn thê này truyền đi như thế nào, chỉ có người trong cuộc biết rõ, ứng cử viên cấp thấp là cô sẽ bị đuổi ra khỏi cửa ngay lập tức. Hai người chênh lệch đẳng cấp cực lớn, đến lúc đó đừng nói vị hôn thê, ngay cả mặt mũi cũng không gặp, mối quan hệ xã giao cũng không thành.
"Cô đói bụng chưa?" Hắn thấy thần sắc Nhan Tịch không quá dễ chịu, tùy ý mở miệng hỏi.
Nhan Tịch nhỏ giọng ừ một tiếng.
Isaac đứng lên, thản nhiên nói: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Joanna vừa mua cà phê về, ôi chao hai tiếng. Sở Trưởng sở nghiên cứu Trùng Viên đi ra từ trong đám người, nâng cái kính mắt bị lệch ra cất giọng nói: "Quan chỉ huy, xin ngài nhất định phải suy nghĩ một chút về đề nghị vừa rồi của tôi, Trùng Viên cần tài chính xây dựng thêm..."
"Quan chỉ huy đại nhân! Tòa soạn báo Tinh Tế chúng tôi hi vọng có thể mở ra một loạt phỏng vấn độc quyền cho ngài. Xin hỏi tuần này ngài có rảnh không..."
Cecil mãnh liệt ngăn cản đám nhân sĩ đuổi theo, Isaac lững thững rời đi, mang theo Nhan Tịch lên chuyến xe đặc biệt.
Nhan Tịch ngồi vào trong xe, cúi đầu nhéo nhéo ngón tay.
Cô không rõ tại sao Isaac phải làm thế. Trước mặt nhiều người như vậy, lên giọng chính là biểu hiện ra sự quan tâm đối với cô, còn mang cô đi trước mắt bao người, dường như hắn rất quan tâm cô.
Alpha ngồi ở bên người cô. Cũng không ai nói gì, hắn không nói, Nhan Tịch không nói, lái xe càng không có khả năng nói chuyện. Trong xe rất yên tĩnh, nơi có hắn xuất hiện dù sao vẫn rất yên tĩnh.
Những ngôn luận nghe được ở sảnh triển lãm lại dũng mãnh xông vào trong đầu.
Cô có nên hỏi một chút ý nghĩ của quan chỉ huy đối với mình sao? Đáng tiếc thất bại lần đầu trước đó rõ mồn một trước mắt, trong thời gian ngắn cô không có cái dũng khí hỏi lần thứ hai.
Nhan Tịch nghiêng đầu trông cảnh sắc ngoài cửa sổ, cửa sổ xe được dán một tầng màng màu đen chống nhìn trộm, phía trên kia có cái bóng của hắn.
Một ý tưởng đột ngột nhảy ra từ trong óc cô —— người này thật sự quá lạnh nhạt. Hắn tựa như một tảng băng chìm, chỉ có một phần mười lộ ra trên mặt biển, lạnh lùng cao ngạo, có xuất thân tôn quý cùng năng lực cá nhân vượt xa người thường, lại làm cho người đoán không ra.
Ngẫu nhiên đối diện với ánh mắt, lại làm cho cô cảm thấy một cảm giác đáng sợ hãi hùng khiếp vía.
Sau khi biết được hắn không có hứng thú với mình, quả thật có trong nháy mắt, Nhan Tịch nhẹ nhàng thở ra trong lòng.