Isaac cũng không ngẩng đầu lên: "Cứu được kịp thời, không có gì đáng ngại. Đại bộ phận nhân viên tham dự dâʍ ɭσạи bị bắt hết, nhưng vẫn chạy thoát mấy người."
Sợ hù đến cô, Isaac hời hợt dấu diếm một bộ phận tình huống.
Nhan Tịch có chút khó hiểu: "Tại sao phải chạy trốn?" Dưới con mắt cô, sớm ngày đền tội mới là chính đạo. Làm chuyện xấu còn chạy trốn, vậy chính là thêm một bậc tội.
Omega động dục trong Trùng Viên, là hướng tới quân đội, nhưng cố ý giả mạo giới tính để gia nhập quân đội. Để tránh sự nghi ngờ của người khác còn vứt bỏ thuốc ức chế dành riêng cho omega, lúc này mới dẫn đến chuyện hỗn loạn xảy ra hôm nay.
Vô luận người trong cuộc vào được thông qua tuyển sinh hay có quan hệ với nhân viên phê duyệt, đều đã bị xử phạt mất chức.
Mà alpha dâʍ ɭσạи hắn, sẽ phải bị trừng phạt càng thêm nghiêm trọng. Bởi vì omega khan hiếm, đế quốc lập ra luật bảo vệ omega vô cùng nghiêm khắc.
Bọn hắn sẽ bị toà án quân sự lên án, mà một khi chứng thực tội danh dâʍ ɭσạи, tương lai đời này đều bị hủy. Dưới tình huống cực đoan này, bọn hắn với trời sinh tính cực đoan khó tránh khỏi sẽ liệt tất cả omega vào đối tượng trả thù, vì vậy mấy alpha chạy thục mạng đi ra, sẽ trở thành nguy cơ an ninh cho căn cứ mười chín trong một thời gian dài.
Isaac nói: "Mấy ngày nay trước hết cô đừng ra khỏi cửa, không an toàn."
Nhan Tịch vốn là nhẹ gật đầu, lại kịp phản ứng: "Không việc gì đâu quan chỉ huy, ngày sau tôi sẽ phải rời đi—— "
"A á!"
Lực của hắn bỗng nhiên lớn thêm không ít, Nhan Tịch bị hắn làm đau một chút, nhỏ giọng hét lên.
"Làm đau cô rồi sao?" Thần sắc hắn thản nhiên nói, "Thật có lỗi."
"Chưa, không sao." Nhan Tịch âm thầm kêu khổ trong lòng, chuyện này phải lúc nào mới tốt chứ.
Hắn xoa bóp tỉ mỉ lại đều đặn, dầu xoa trong suốt từ mắt cá chân cô chảy tới lưng đùi, thoạt nhìn... rất có hai phần tìиɧ ɖu͙©.
Muốn trách mà nói, dầu thuốc phải xếp thứ hai, chủ yếu nhất là chân của cô thật sự quá tìиɧ ɖu͙© rồi.
Da thịt trắng muốt hiện ra màu hồng nhàn nhạt, ngón chân như củ hành tây, đến cả móng chân cũng trơn bóng giống như ngọc trai. Mu bàn chân mảnh khảnh đường gân uốn lượn, giống như hoa văn trên đồ sứ tinh xảo, có một loại mỹ cảm yếu ớt làm cho lòng người sinh ra bạo ngược.
Tựa hồ là dầu thuốc quá trơn trượt, đầu ngón tay của hắn lơ đãng lướt qua gan bàn chân cô. Nhan Tịch sợ ngứa, thoáng cái căng thẳng mu bàn chân.
Isaac tựa hồ khẽ cười một tiếng.
Ngón tay của hắn ngoắc một giọt dầu thuốc sắp nhỏ xuống dưới một cái, lại bôi nó lên đến mu bàn chân của cô, dùng ngón tay vây quanh mảnh da thịt kia, tỉ mẩn nắn bóp, xoa, vỗ...
Nhan Tịch: "..."
Cô rất xấu rồi. Cô thật là một sắc quỷ. Sao mà thấy cái gì cũng có thể tự dưng liên tưởng.
Nhưng đồ lót lại không bị khống chế ướt một mảng.
----
Nhan Tịch làm xong món ăn cuối cùng, bưng đến trên bàn, xoa xoa tay trên tạp dề, ngồi xuống trước bàn.
Hôm nay là ngày cuối cùng của cô trên hành tinh Kenner, trước lúc phải rời đi, cô muốn từ biệt cùng Isaac.
Bởi vì sự cố Trùng Viên, quan chỉ huy rõ ràng bận rộn hơn một chút so với ngày thường. Nhan Tịch cũng không thúc giục, ngoan ngoãn chờ hắn trong nhà.
Lúc này, Phùng gọi video đến.
"Nhan Tịch tiểu thư? Ta vừa mới trải qua một bước nhảy tinh cầu, đã tới tinh hệ Kenner, đang lái thuyền tới hành tinh Kenner, dự tính còn cần mười tiếng đồng hồ, xin ngài kiên nhẫn chờ đợi."
Nhan Tịch nhẹ gật đầu, áy náy dặn dò: "Trên đường chú ý an toàn."
Phùng quá lạnh lùng rồi, cô có chút sợ hắn. Nếu nói sự lạnh lùng của Isaac là cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, vậy thì Phùng chính là một người vị kỷ, dùng phân tích sắc bén để vạch rõ giá trị của một con người.
Nhiều thế hệ của gia tộc hắn trung thành với Borgia, trừ người mà mình thuần phục ra, bọn hắn không hề có tình cảm gì đáng nói.
Hắn giống như một con rắn độc, Nhan Tịch chưa bao giờ dám nói điều kiện cùng hắn. Tựa như lúc ấy, hắn cho cô mặc váy khêu gợi đi câu dẫn Isaac, cô cảm thấy e lệ lại không thỏa đáng, nhưng không dám phản bác.