"Cecil, hôm nay vị tiểu thư omega này giao cho cậu chăm sóc, không có vấn đề gì chứ?" Isaac bình tĩnh mở miệng. Ngữ khí mệnh lệnh của hắn so với giọng điệu lúc bình thường "Cecil, đi tới sân huấn luyện thượng chạy một trăm vòng" không có gì khác nhau.
Cecil khϊếp sợ quay đầu, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Nhan Tịch, cho đến khi Isaac dùng cặp văn kiện vỗ sau ót của hắn, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
—— cha anh ấy thực cho đưa tới omega cho anh ấy?
Ánh mắt hắn phát ra nghi vấn, ánh mắt nháy không ngừng giống như rút gân, bị Isaac phớt lờ.
Nhan Tịch chủ động đứng lên, bắt tay với hắn.
Tay omega rất mềm, da thịt trắng nõn, thời gian lại gần mùi hương hoa ngọt ngào này lại nồng đậm hơn chút ít, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho trái tim Cecil thình thịch đập loạn.
"Lần đầu gặp mặt, tôi là Nhan Tịch. Ngài khỏe chứ, sĩ quan phụ tá đại nhân." Tiếng nói cô dịu dàng ngọt ngào, như chim hoàng oanh đầu cành hót líu lo sáng sớm, khuôn mặt thanh lệ dù ở trong khoảng cách gần này cũng không nhìn thấy một chút khuyết điểm nhỏ nhặt.
—— cứu mạng, cô quá đẹp.
Chưa bao giờ Cecil cảm ơn Isaac nhiều như lúc này. Cảm tạ Borgia, cảm tạ quan chỉ huy, cảm tạ hào nhị đại, làm cho loại người chưa thấy qua việc đời như hắn cũng có thể có cơ hội cầm chặt tay omega.
Ngữ khí hắn trịnh trọng thu lại vui vẻ: "Tiểu thư Nhan Tịch, tôi nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt."
Nói xong nhếch miệng cười cười, con ngươi màu phỉ thúy giống như một đầm nước ngày xuân.
Thái độ nhiệt tình của hắn không thể nghi ngờ tiêu mất từng chút khẩn trương trong lòng của cô, mặt Nhan Tịch giản ra, nói khẽ: "Cảm ơn ngài, sĩ quan phụ tá tiên sinh."
Hai người trao đổi xong, cô đi theo sau lưng Cecil rời khỏi phòng làm việc của Isaac.
"Tiểu thư Nhan Tịch, nhà ăn chúng ta rất nhiều đồ ăn ngon. Người có huyết thống phương Đông cổ đúng không? Tôi sẽ đề cử cho người món bánh cuộn tơ bạc và hải sản thập cẩm..." Nếu như Cecil có một cái đuôi, hiện tại đoán chừng đã lắc ra gió lốc.
Nhan Tịch vừa gật đầu cười, vừa đi theo phía sau hắn. Lúc cô cười rộ lên bên cạnh gò má có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, giống như rót mật, vô cùng ngọt ngào.
Vừa định đi ra khỏi cửa, Nhan Tịch đột nhiên bị một người túm cổ kéo về phía sau, Cecil kinh ngạc quay đầu lại, bất mãn lẩm bẩm nói: "Quan chỉ huy, anh làm cái gì thế!"
Isaac đạp cho mông hắn một cái, đá hắn ra khỏi cửa phòng. Cửa văn phòng làm việc bị lực lớn khép lại, đợi Nhan Tịch phục hồi lại tinh thần, đã bị giam giữ ở giữa hai cánh tay của hắn.
Cái bóng cao lớn bao phủ omega nhỏ nhắn xinh xắn, lưng che ánh sáng, Nhan Tịch thấy không rõ mặt mũi của hắn, hết cách đến có chút bỡ ngỡ, một tầng lông tơ hơi mỏng trên cánh tay dựng đứng lên.
Vì sao đối với người khác cô cũng có thể cười đến đẹp như thế?
"Quan, quan chỉ huy đại nhân?"
Theo bản năng, cô cong người ra sau, nhưng động tác này lại tác động đến hắn, cảm giác ngón tay lạnh lẽo vén tóc xõa bên gáy cô lên.
Hắn sát lại bên gáy cô, thiếu một chút nữa sẽ dán lên da, chóp mũi nhíu nhíu hít hà.
Nhan Tịch bối rối.
Cô vô cùng xác định hắn đang ngửi phần gáy cô, nơi đó là tuyến thể, là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của omega. Không kịp chuẩn bị đã bị người dựa sát vào —— cái người này còn là một alpha có tính xâm lược, Nhan Tịch như con thỏ bị sói nhìn thẳng, không thể động đậy.
"Quan chỉ huy!" Cô nhỏ giọng vội vàng kêu một tiếng, tồi tệ hơn, ngón tay Isaac đã trực tiếp lục lọi đến phần gáy cô, dán sát vào tuyến thể nhỏ nhoi này, dùng ngón tay bắt đầu cọ xát.
Nhiệt độ cơ thể hắn rất thấp, hơi lạnh làm cho cô khẽ run rẩy, Nhan Tịch cầu khẩn cầm bàn tay của hắn, khuôn mặt khéo léo dán sát vào lòng bàn tay của hắn, mắt hạnh ướŧ áŧ đỏ tươi nâng lên nhìn hắn chăm chú.