Cố Ngọc Ninh mím môi, màu môi từ hồng nhạt biến thành hơi đỏ đậm, rất quyến rũ, cậu hơi căng thẳng, thế nhưng Đoàn Dung trước mặt cứ như đã nắm thóp được cậu, nhìn đăm đăm vào cậu, sự vô hại ban đầu trong mắt cậu ấy dần biến thành du͙© vọиɠ khác thường.
"Anh ơi, chừng nào thì anh ly hôn với Giang Dã Tịch vậy?"
Thấm thoắt, xưng hô của Đoàn Dung với Cố Ngọc Ninh đã biến thành "anh ơi".
Nhìn Đoàn Dung bỗng chốc lộ ra sự chiếm đoạt trên người, Cố Ngọc Ninh vốn luôn ôn hòa và yên tĩnh từ trước đến nay giờ giống hệt chú thỏ con trắng như tuyết bị người ta nắm gáy, không dám cử động dù chỉ một chút, đứng tại chỗ, cổ tay bị người ta nắm lấy, vòng eo giấu trong lớp quần áo rộng thùng thình run run một cách sợ sệt.
Đoàn Dung đã nhận ra, nhưng cậu ấy càng biết Cố Ngọc Ninh thích dáng vẻ gì của mình, thế là dùng vẻ mặt chân thành hỏi: "Anh ơi, anh có thích em không?"
"... Thích."
"Vậy chúng ta ở bên nhau được không? Tất cả của em đều cho anh hết, chỉ cần anh thích em thôi."
Cố Ngọc Ninh cúi đầu, đôi mắt va vào ánh mắt không chứa chút tạp chất nào của Đoàn Dung, giữa lúc hoảng hốt, cậu suýt nữa đã cho rằng mình đang được bao bọc trong một tình yêu hết sức mãnh liệt.
Thật vậy... sao?
Cố Ngọc Ninh nhìn có vẻ hiền lành không có chính kiến, nhưng thật ra từ trong xương cốt còn quật cường hơn bất cứ người nào.
Thích một người thì sẽ thích đến cùng, kiểu gì cũng không học được cách buông bỏ, hiện giờ ngã một vố đau ở chỗ Giang Dã Tịch, té đến vỡ đầu chảy máu, nhưng khi đối mặt với Đoàn Dung, Cố Ngọc Ninh vẫn muốn đồng ý.
Không chút chần chừ, không màng tất cả, muốn đồng ý.
Nhưng những vết thương trên người lại đang từng giờ từng khắc nhắc nhở cậu, nếu lại té ngã thêm lần nữa thì sẽ đau đớn đến nhường nào.
Trong quá khứ cách đây không lâu của cậu, ngoại trừ người nhà và một vài người bạn ít ỏi bên cạnh thường thường quan tâm, Cố Ngọc Ninh không cảm nhận được bất cứ sự săn sóc thiện ý nào, chồng cậu sẽ không, người lạ càng không, nhưng hiện giờ -- Đoàn Dung lại làm được.
Thế là Cố Ngọc Ninh run run lông mi, mỉm cười đáp ứng: "Được."
Cậu đã không còn gì nữa, bởi vậy dù có một lần nữa trắng tay thì cũng chẳng sao.
Trong không gian hệ thống, 6688 nhìn một màn này, trầm mặc.
6688 biết Cố Ngọc Ninh sẽ không được bất cứ ai thích, vì cậu là vai chốt thí, dù ban đầu người kia có tình cảm chân thành tha thiết với cậu đến mức nào, thì đều không thể ngăn cản được tiến triển của cốt truyện.
Vai chốt thí từ trước đến giờ đều không phải chỉ là một từ nhẹ tênh treo bên miệng, mà là nỗi thống khổ rõ ràng và chân thật.
Không chỉ bản thân "chốt thí" đau khổ, mà những ai phải lòng người này cũng đau khổ.
Theo hệ thống nhận định, hiện giờ chỉ có thể dùng hai chữ "đồ điên" này để hình dung Cố Ngọc Ninh, bởi vì người sắm vai cũng cần nhập tâm vào đó, nên ban đầu chờ mong bao nhiêu thì sau này khi hy vọng tan biến, sẽ đau xé ruột gan bấy nhiêu.
Cố Ngọc Ninh cũng không rõ 6688 đang nghĩ gì, nhưng hiện giờ cậu quả thật rất vui vẻ, dù sao thì cậu cũng chẳng phải người bình thường. Cậu không hề sợ Đoàn Dung sẽ thay đổi, mà trái lại, cậu còn rất chờ mong, dẫu sao thì đến lúc đó, khi Đoàn Dung một lần nữa nhớ lại đoạn thời gian này, sẽ chỉ ước gì có thể gϊếŧ chết chính mình.
Đối với Cố Ngọc Ninh, người khác càng thống khổ thì cậu sẽ càng vui vẻ.
Một từ "đồ điên" này, từ lâu đã không đủ để hình dung Cố Ngọc Ninh, cậu chính là một tên biếи ŧɦái từ đầu đến đuôi, ban đầu là vậy, hiện giờ cũng là như vậy.
Trong phòng khách.
Nghe Cố Ngọc Ninh đồng ý, Đoàn Dung cực kỳ hưng phấn, ngẩng đầu, dùng ánh mắt trông mong nhìn thanh niên trước mặt, cứ như sợ quấy nhiễu đến cậu, giọng nói càng lúc càng nhẹ: "Thật hả anh?"
"Ừm."