Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Người Đè

Quyển 1 - Chương 7

Hiện giờ đã sắp đến mùa hè, ánh nắng ngoài cửa sổ hơi chói mắt, may mà lúc Đoàn Dung tới, Cố Ngọc Ninh vẫn chưa kịp kéo rèm ra.

Trong căn phòng khách hơi tối tăm có vài tia nắng lọt vào.

Trước sô pha, Cố Ngọc Ninh hơi cụp mắt, lông mi mảnh dài đổ bóng thành một vùng nhỏ dưới đáy mắt, nhưng động tác trên tay lại không dừng, sau khi xác nhận áo mình đã hoàn toàn bị vén lên, cậu nhìn Đoàn Dung trước mặt, từ tốn hỏi: "Giang Dã Tịch có nói với cậu về cơ thể của tôi không? Hả bạn nhỏ?"

“!”

Toàn thân Đoàn Dung vì mấy chữ "bạn nhỏ" cuối câu kia mà trở nên nóng nảy. Cậu ấy là sinh viên năm cuối đại học, theo lý mà nói thì không nhỏ hơn Cố Ngọc Ninh bao nhiêu tuổi, nhưng trước mặt thanh niên này, cậu ấy luôn ở thế yếu, ngay cả nhìn cậu mà cậu ấy cũng không dám.

Thật quyến rũ.

Dù là thân thể hay giọng nói của Cố Ngọc Ninh đều thật quyến rũ, còn là kiểu quyến rũ trong vô ý.

Tai Đoàn Dung gần như đã đỏ lựng, cậu ấy lắc lắc đầu, ồm ồm nói: "Không ạ. Sao vậy anh?"

Trong mắt Cố Ngọc Ninh xuất hiện chút ý cười, chỉ lướt qua trong nháy mắt, sau khi Đoàn Dung ngẩng đầu, cậu lại khôi phục biểu cảm yếu ớt và hiền hòa như trước: "Không có gì, chỉ cảm thấy không nên giấu cậu mà thôi."

"Tôi là... người song tính."

Cố Ngọc Ninh nói câu này cực kỳ chậm, cho Đoàn Dung đủ thời gian để phản ứng, giấu đi sự căng thẳng trong mắt, chậm rãi nói: "Giang Dã Tịch hẳn sẽ không nói chuyện này với cậu, nên nếu cậu không thích tôi như thế này, cậu vẫn có thể đổi ý đấy."

Vì thân thể này, ngực Cố Ngọc ninh hoàn toàn khác biệt so với của đàn ông con trai bình thường, đầu ti màu hồng nhạt, là màu hồng nhạt rất non, mà bờ ngực vốn phải bằng phẳng cũng hơi phình lên, thịt vυ' rất trắng trẻo.

"..."

Đoàn Dung nuốt nuốt nước bọt, đại não trống rỗng dường như vẫn chưa phản ứng kịp với những gì Cố Ngọc Ninh nói, chỉ vươn tay ra theo bản năng, bẻ ra từng ngón tay đang nắm chặt bên thân của người đang ở cạnh cậu ấy.

"Anh không đau hả? Sắp trầy da rồi này."

Một bàn tay to mạnh mẽ thong thả cọ xát lên những dấu móng tay do chính cậu bấm đỏ trong lòng bàn tay cậu, động tác nhẹ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đoàn Dung kề sát vào, nhìn tay Cố Ngọc Ninh trong tay mình. Bàn tay ấy trắng nõn giống hệt chủ nhân nó, ngón tay thon dài, đầu ngón tay run run hiện lên một lớp mỏng màu hồng phấn, xinh đẹp đến kỳ lạ, nhưng có mấy ngón tay lại có vài vết thương ở mặt trong, nhìn giống như bị dao cắt. Khiến người ta sinh lòng thương yêu.

Ngón tay Đoàn Dung cũng chú trọng cọ cọ vào nơi đó.

Trong giây lát, không ai nhận ra bọn họ đang càng lúc càng nhích lại gần nhau.

Cố Ngọc Ninh cụp mắt, nhìn Đoàn Dung đang nắm chặt tay mình, hô hấp vô thức trở nên nhẹ đi, giống như sợ dọa đến người đang trong giờ phút này.

Cậu vén áo lên trước mặt Đoàn Dung, mục đích là muốn nói với cậu ấy, mình không phải loại người vừa bình thường vừa sạch sẽ như cậu ấy thích, mà trái lại, cậu dơ bẩn chết đi được, rửa kiểu gì cũng không sạch.

Trong phòng khách, thiếu niên cao lớn tỏa nắng ngồi trên sô pha, cẩn thận từng li từng tí vỗ về vết thương trên tay thanh niên xinh đẹp đang đứng kia.

"Em không phải bạn nhỏ."

Đoàn Dung vờ như lơ đễnh nói ra câu này, rồi lại nói tiếp: "Em chỉ thích anh thôi, đâu phải muốn làm thí nghiệm gì, sao phải để ý chuyện anh là người đơn tính hay song tính. Nếu sợ em để ý, anh nói em một tiếng là được rồi, đừng làm tổn thương chính mình, có phải là không đau đâu."

"..."

Cố Ngọc Ninh không biết trả lời kiểu gì, vô thức muốn rút tay ra nhưng lại bị Đoàn Dung nắm chặt, thiếu niên với khuôn mặt tỏa nắng ấy ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Với lại... anh ơi, lúc nãy anh đang dụ dỗ em sao? Hửm?"

"... Đâu có."

"Em không tin."