Giang Nguyên đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, đội nón trùm đầu kín mít, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra phía sau, mắt thấy Lục Viễn và Lý Kế Hữu sắp đi vào, cậu thấp giọng nói nhanh: "Không sao cả, bọn cháu đợi được, đi ba người ạ. Nhưng trước tiên dì hãy vứt hoa mà người giao hàng đã đưa lúc nãy đi."
Giang Nguyên lấy điện thoại di động ra: "Cháu sẽ trả thêm phí chạy việc vặt."
Bác gái lấy ra ba cái chìa khóa tủ đưa cho Giang Nguyên, hỏi: "Hoa gì vậy?"
Lúc này Lục Viễn đi vào quán, Giang Nguyên nhanh chóng nhận lấy chìa khóa: "Người giao hàng vừa rời đi, hoa được tặng là cháu mua."
Bác gái chỉ vào gà rán của mình: "Không, người giao hàng chỉ gửi gà rán của tôi, không có gì khác, nếu không thì cậu gọi hỏi người ta thử xem? Có phải đã bị rơi rồi không."
Lục Viễn đi đến bên cạnh Giang Nguyên: "Cái gì rơi?"
Lục Viễn không đeo khẩu trang, bác gái nhìn thấy anh hai mắt đều sáng lên, tranh thủ nói trước: "Hình như đồ của cậu trai này đặt bị lạc mất rồi."
Lục Viễn nghiêng mặt: "Cậu đặt đồ gì à?"
"Không có! " Giang Nguyên thẳng thừng phủ nhận: "Tôi nhớ nhầm rồi." Xem ra người giao hàng vẫn chưa tới, cậu phải đưa Lục Viễn vào bên trong trước!
Giang Nguyên nắm lấy tay Lục Viễn, nhanh chóng đi vào trong: "Đi thôi, đi tắm tráng trước."
Lục Viễn để mặc cậu túm lấy tay mình.
Giang Nguyên kéo Lục Viễn đến phòng thay đồ.
Gian phòng thay quần áo rộng rãi hiện không một bóng người, Giang Nguyên đẩy Lục Nguyên đến chỗ trong cùng, nhét cả ba cái chìa khóa cho anh: "Anh tìm tủ để đồ thay quần áo trước, tôi đi đón chú Lý!"
Giang Nguyên nói xong lập tức xoay người, mới đi hai bước thì thấy Lý Kế Hựu ôm một bó hoa tulip lớn khoa trương đi vào.
Hoa tulip che hết cả mặt ông.
Lý Kế Hựu vừa đi vừa nói: "A Viễn, có người tặng hoa cho cháu!"
Trong nháy mắt, Giang Nguyên đần ra như con gà gỗ.
Lý Kế Hựu còn lớn tiếng đọc tấm thiệp: "Màn debut của anh là giấc mơ của cả tỷ cô gái và chàng trai, Lục Viễn 920 debut vui vẻ!"
"Wow." Lý Kế Hựu cảm thán: "Là ai tặng hoa vậy ta? Cũng không để lại tên. Đúng là rất lãng mạn, rất có lòng, chẳng lẽ A Viễn lại có fans ruột nhanh như vậy?"
Giang Nguyên: "..."
Thật là kinh khủng! Nếu bây giờ cậu bị phát hiện mình là vị “fans ruột” kia, chẳng phải Lục Viễn sẽ cảm động gấp bội sao??
Làm sao bây giờ...
Bây giờ cậu nên giải thích như thế nào để cứu vãn cục diện này đây?
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại vài phút trước thì tốt rồi, cậu nhất định sẽ kéo Lý Kế Hựu đi!
Tại sao cậu xui xẻo như vậy, luôn làm hỏng mọi chuyện.
Giang Nguyên cúi đầu oán giận, nhìn chằm chằm sàn gỗ đã sắp bị bào mòn tróc hết gỗ ra.
Lục Viễn nhìn thấy bóng lưng Giang Nguyên, đại khái đã đoán được thân phận của "fans ruột".
Đáy mắt anh hiện lên ý cười, anh tìm được tủ khóa của mình, lặng lẽ giải vây thay Giang Nguyên: "Chắc là bạn của cháu, ban ngày bọn họ đề nghị tổ chức tiệc mừng, cháu nói buổi tối muốn tới đây massage nên không tham gia được."
Giang Nguyên không ngờ mình lại gặp may như vậy, cậu nhất thời đầy máu sống lại, quay đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, chắc là bạn của anh tặng!"
Lục Viễn cười mà không nói, chỉ cởϊ áσ sơ mi ra.
Lý Kế Hựu tiện tay đặt hoa lên bàn dài: "Cậu đang nghĩ fans nào thần thông quảng đại như vậy, mới xác định lịch trình massage đã biết rồi. Nhưng quán này thật sự vẫn còn hương vị quá khứ, còn dùng chìa khóa để mở tủ..."
Đề tài tự nhiên đổi sang massage.
Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cậu quay lưng cởi cúc áo, khóe miệng cong thành một đường vòng cung xán lạn.
Xem ra cậu không xui xẻo đến vậy!
Cách đó vài bước chân, ánh mắt Lục Viễn đảo qua khóe môi đang vểnh lên không hạ xuống được của Giang Nguyên, ý cười trong mắt giống như bó hoa tulip kia, tùy ý nở rộ.
Mỗi hồ tắm trong nhà tắm của quán massage đều có thể chứa năm đến sáu người, nhưng hầu hết mọi người đều đã đi massage, hiện tại trong hồ tắm chỉ còn lác đác, có vài cái hồ tắm trống rỗng.
Lý Kế Hữu đi xuống ngâm mình trong hồ tắm gần nhất, Giang Nguyên thì lại đi chỗ khác chọn một hồ tắm nhỏ hơn.
Giang Nguyên xuống hồ, cậu cho rằng Lục Viễn sẽ đi theo, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Viễn ngâm mình trong hồ cùng với Lý Kế Hựu.
Cảm xúc trong lòng Giang Nguyên bỗng chốc trở nên phức tạp.
Tình cảm mà Lục Viễn dành cho cậu thật sự là quá thuần túy, quá thiêng liêng!
Rõ ràng có thể quang minh chính đại cùng cậu tắm rửa, nhưng vẫn lựa chọn cách xa, không muốn táy máy với cậu.
Lục Viễn đúng là thật lòng yêu cậu.
Giang Nguyên chậm rãi ngồi vào trong làn nước ấm áp, tầm mắt cậu không rời Lục Viễn.
Có lẽ hơi nóng làm cho cậu choáng váng.
Trong đầu Giang Nguyên bỗng nảy ra một suy nghĩ—— hay là để cho Lục Viễn tiếp tục thích cậu?