Nhưng mà Giang Nguyên đã nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, cậu quay lưng lại, hai tay đan vào nhau, nằm sấp bên cạnh hồ nghĩ– Nếu đã không thể đáp lại tình cảm của Lục Viễn, vậy đừng để anh tiếp tục rơi vào vực thẳm vô vọng nữa!
Trở thành anh em tốt mới là tương lai của cậu và Lục Viễn!
Tắm rửa xong, nhân viên phục vụ dẫn Giang Nguyên, Lục Viễn và Lý Kế Hựu vào phòng massage.
Căn phòng nhỏ rất sạch sẽ, lần lượt bày ra ba cái giường rộng một mét và một chiếc bàn dài với nhiều loại đồ uống trên đó.
Một nhân viên phục vụ khác bưng trái cây theo mùa đã được cắt sẵn, đặt xuống rồi nói: "Sư phụ sẽ đến ngay, ba vị chờ một lát."
So với nhân viên massage thì phần lớn nhân viên phục vụ thường là những người đàn ông trẻ, sau khi đi ra ngoài, nhân viên phục vụ dẫn đường trước đó hưng phấn nói: "Người giường bên trái hình như là đại minh tinh! Tên là Giang gì gì ấy..."
Nhân viên phục vụ đưa trái cây không ngạc nhiên nói: "Giang Nguyên. Có gì đâu, cậu ấy là khách quen của quán. Nhưng trước nay toàn đến một mình thôi."
"Còn người bên phải thì sao? Trông đẹp trai như vậy, cũng là minh tinh sao?"
"Chưa thấy rõ. Dù sao người chính giữa chắc chắn không phải."
"Có lẽ là diễn viên hài đấy..."
Hai người phục vụ bàn tán xôn xao rồi rời đi.
Giang Nguyên gặm xong hai miếng cam, sư phụ massage cũng lục tục đi vào.
Những bóng đèn trong phòng được chỉnh sáng độ sáng lờ mờ nhưng mang lại cảm giác ấm áp, Giang Nguyên thuần thục cởϊ áσ choàng tắm ra, chỉ che nửa người dưới.
Dưới kỹ xảo thành thạo của sư phụ, phối hợp với sự dông dài không dứt của Lý Kế Hựu, Giang Nguyên thả lỏng người, chưa bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
Lý Kế Hựu còn đang nói về lịch trình cho Trung thu ngày mai, tầm mắt Lục Viễn bỗng nhiên lướt qua ông, nhìn về phía thanh niên đã ngủ say.
Trong ánh sáng mờ nhạt, thanh niên để lộ tấm lưng trần trụi.
Nhìn từ bên cạnh, Giang Nguyên gầy yếu giống như nhân vật trong truyện tranh, dường như trên lưng không có một chút thịt nào, xương bả vai nhô ra rất rõ ràng. Tầm mắt Lục Viễn lại rơi vào lông mi thỉnh thoảng run nhẹ của Giang Nguyên.
Ánh sáng không quá rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lông mi của cậu rất dài và cong, run lên theo từng nhịp thở đều đặn.
Lục Viễn đột nhiên thấy miệng khô khốc, yết hầu của anh kịch liệt chuyển động hai cái.
Lục Viễn dời mắt, vươn tay cầm lấy một chai nước cam, ngửa cổ rót một ngụm vào cổ họng.
"Ngày mai cậu sẽ không đến nhà cháu nữa, cậu có đặt một thùng cua lớn, khoảng bốn giờ chiều đến——" Lý Kế Hữu quay mặt nhìn thấy Lục Viễn uống hết một chai nước cam bèn hoảng sợ: "A Viễn làm sao vậy?"
Lục Viễn buông chai rỗng xuống, vùi đầu vào đệm gối mềm mại.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Hơi khát."
Lúc Giang Nguyên tỉnh ngủ, vừa vặn nhân viên cũng đã massage xong, cậu sảng khoái tinh thần thay quần áo rồi đến quầy lễ tân tính tiền.
Nhân viên thu ngân vẫn là bác gái trước đó, vừa in hóa đơn vừa nhìn vào trong hỏi: "Bạn của cậu có bạn gái chưa?"
Giang Nguyên không hiểu: "Hả?"
"Người bạn đi massage với cậu." Bác gái vẻ mặt chờ mong: "Chắc là sinh viên đại học, học trường nào đấy? Con gái tôi học ở Thanh Bắc, cao 1m68, tốt tính, xinh đẹp, cũng tốt với bạn bè."
Lần này Giang Nguyên hiểu rồi.
Bác gái muốn chọn Lục Viễn làm con rể của bà.
Thường thôi, kiếp trước Lục Viễn là bạn trai quốc dân của nữ sinh, con rể quốc dân của các bà mẹ có con cùng lứa tuổi.
Nhưng mà...
Giang Nguyên sờ sờ cổ: "Không có."
Bác gái mừng ra mặt, Giang Nguyên lại nói: "Nhưng anh ấy có người mình thích rồi."
Bác gái: "..."
—-------
Từ quán massage đi ra đã gần 12 giờ đêm, trên đường không còn bóng người.
Tài xế đã tan tầm, Giang Nguyên nói với Lục Viễn: "Chúng ta đi bộ về đi, không xa, đi bộ tầm 10 phút thôi."
Lục Viễn không có ý kiến gì.
Chỗ ở của Lý Kế Hựu cách đây rất xa, xe ông gọi đã tới. Ông quay trở lại, định lấy hoa tulip: "Cậu lấy một vài bông về nhà để cắm."
Lục Viễn bảo vệ hoa, đẩy tay Lý Kế Hựu ra: "Không cho."
Lý Kế Hựu phàn nàn: "Bó này có hơn trăm bông, cho cậu vài bông, đàn ông đàn ang thì đừng keo kiệt như vậy, cậu muốn một bông màu hồng, hai bông đỏ, ba bông cam vàng."
Lục Viễn không động đậy: "Không cho."
Lý Kế Hựu vui vẻ: "Thằng nhóc thối, nể tình hôm nay cháu ra mắt, cậu sẽ không tranh giành với cháu. Chậc, không phải chỉ có một bó hoa thôi sao, nhìn cháu coi như bảo bối kìa."
Lý Kế Hựu mở cửa lên xe rời đi.
Lục Viễn xoay người nói với Giang Nguyên: "Đi thôi."
Giang Nguyên gật đầu, cậu và Lục Viễn sóng vai đi, tầm mắt thỉnh thoảng rơi vào bó hoa tulip trong ngực anh.
Đi vài phút, Giang Nguyên phá vỡ sự im lặng: "Anh có biết bó hoa này là bạn nào của anh tặng không?"
Lục Viễn nhếch môi: "Không biết."