Giang Dung khạc một ngụm máu ra, xông lên đánh nhau với Chung Nghĩa Tề: "Là anh đền tiền cho tôi! Mau đền!"
Phòng làm việc của Chung Nghĩa Tề lập tức hỗn loạn, Kỷ Hạ làm như không thấy, trong đầu bà ta vẫn còn nghĩ phải tìm cách cứu vãn, nếu không thì phải bán nhà đền tiền cho Giang Nguyên mất, mà làm vậy không được!
Kỷ Hạ vọt ra khỏi phòng làm việc, lấy điện thoại gọi cho Giang Nguyên, nhưng mãi vẫn không gọi được.
Kỷ Hạ biết chắc chắn là Giang Nguyên đã block bà ta rồi. Bà ta nhanh chóng chạy xuống lầu, bắt xe đến chỗ cậu ở.
*
Sáu giờ chiều đã có thành tích vào ngày ra mắt của "Nổi gió rồi", 1.09 triệu bản offline, hơn 20 triệu lượt tải trực tuyến.
Lý Kế Hựu cực kỳ vui, cười đến mức miệng sắp trật khớp luôn: "Chung Nghĩa Tề có nằm mơ cũng không ngờ tới, gã muốn bôi đen chúng ta, nhưng cuối cùng lại tặng cho chúng ta một làn sóng truy cập không gì sánh được trên toàn mạng như thế. Lượng đĩa đơn bán được ít nhất là 6 con số, lượt tải xuống là 7 con số. Nếu gã biết được chắc sẽ tức chết mất."
Lý Kế Hựu nói là làm, trực tiếp đăng số liệu tiêu thụ lên vòng bạn bè.
Lúc trước do cùng công ty nên ông và Chung Nghĩa Tề có kết bạn Weibo với nhau.
Mấy phút sau, Lý Kế Hựu phát hiện Chung Nghĩa Tề đã xóa ông rồi.
Lý Kế Hựu cười to.
Ngoài xe, cảnh đường phố liên tục lùi lại, Giang Nguyên đang lướt Weibo chính thức của "Thời thanh xuân."
Bởi vì tin tức hôm nay của cậu, tin chính thức thông báo của Lục Viễn trên Weibo không có ai quan tâm, chỉ có fans của cậu đang khống bình.
Hôm nay quả thật là một làn sóng công khai lớn trên toàn mạng, có tác dụng rất lớn với cả đĩa đơn và phim truyền hình.
Nhưng điều quan trọng nhất! Đó là sự chú ý đều đổ lên người cậu, còn bên phía Lục Viễn...
Trong lòng Giang Nguyên áy náy, cậu quay đầu nhìn Lục Viễn, anh đang cầm kịch bản, khẽ cúi đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Tim Giang Nguyên đập nhanh hơn, không phải Lục Viễn đang lướt Weibo đó chứ?
Nếu thấy cư dân mạng đều đang thảo luận về cậu, vậy dù có yêu cậu cỡ nào đi nữa, có lẽ Lục Viễn cũng sẽ thất vọng...
Không thể! Ngày đầu Lục Viễn debut, không thể để cho tâm trạng của anh không tốt!
Giang Nguyên lấy điện thoại ra, lặng lẽ đặt một bó hoa Tulip trên mạng, địa chỉ là quán massage.
Tuy rằng không phải là hoa hồng đại diện cho tình yêu, nhưng là cậu tặng, nhất định Lục Viễn sẽ rất vui.
Giang Nguyên nghĩ thế, tâm trạng cũng khá hơn.
Đang lúc ấy, Lục Viễn nhích lại gần, Giang Nguyên vội vã đóng điện thoại lại, thấp thỏm ngồi thẳng lưng lên.
"Làm gì đó?" Cậu vờ lơ đãng hỏi.
Lục Viễn đưa máy tính bảng qua: "Tôi chọn một bộ đề, cậu làm đi, tôi muốn xem năng lực của cậu."
Đề? Giang Nguyên nghi hoặc nhận lấy máy tính bảng, cậu cúi đầu nhìn, toàn là câu hỏi trắc nghiệm môn toán. Đầu tiên Giang Nguyên sững sờ mất một lúc, sau đó nhăn mặt lại.
Cậu ngẩng đầu, vẻ khó tin hỏi: "Anh vừa nói là anh chọn đề toán cho tôi?"
Lục Viễn cong môi: "Không chỉ có toán, có có Tiếng Anh, chính trị, lịch sử, địa lý. Mỗi môn hai đề trắc nghiệm."
"Không phải..." Giang Nguyên cà lăm: "Hôm nay là ngày đầu anh debut, anh, anh lại cho tôi làm đề..."
Lục Viễn giơ tay lên búng nhẹ vào trán Giang Nguyên: "Chuyện hôm nay đã đồng ý thì phải bắt đầu làm từ hôm nay. Những chuyện khác tôi có thể làm thay cậu, nhưng chuyện học hành thì cậu phải tự làm."
Giang Nguyên: "..."
Hết cứu.
Hình như Lục Viễn đã hết cứu thật rồi, trong thế giới của anh, ngoại trừ hai chữ "Giang Nguyên", e là cũng không còn những thứ khác.
Giang Nguyên tuyệt vọng cúi đầu nhìn bài thi.
Mấy phút sau, Giang Nguyên ngẩng đầu: "Tôi... đều không biết."
Lục Viễn gật đầu, anh lấy máy tính bảng về: "Không sao, chỉ xem năng lực của cậu hiện tại thôi."
Lúc này, Lý Kế Hựu xen vào: "Đã đến quán massage của các cháu rồi, dù sao cậu cũng khá rảnh, đi cùng mấy đứa luôn."
Lý Kế Hựu mở cửa xuống xe trước.
Giang Nguyên không có ý kiến, mời một người hay hai người cũng không khác nhau mấy, chỉ cần có Lục Viễn là được.
Giang Nguyên cũng nhảy xuống xe.
Mới vừa đi mấy bước, Giang Nguyên thấy người giao hàng đi ra từ quán massage, cậu bỗng nghĩ tới một chuyện.
Thôi xong!
Hoa an ủi của cậu!
Lục Viễn hoàn toàn không thèm để ý đến việc hôm nay anh ra mắt, nếu lúc massage nhận được một bó hoa tulip tươi đẹp từ cậu, có khi Lục Viễn sẽ yêu cậu đến giây cuối cùng trước khi chết...
Không được!
Nhất định phải ngăn cản chuyện này xảy ra!
Giang Nguyên dẫn đầu xông vào quán massage lưng.
Đại sảnh của quán chỉ lớn hơn cái lòng bàn tay, bác gái đứng ở trước quầy thu ngân vừa mở đồ ăn ra thì đột nhiên có một bóng đen ập đến, bà ấy cầm đồ ăn chuyển phát nhanh ngẩng đầu lên, sợ tới mức kêu "Mẹ ơi" một tiếng.
Vài giây sau bà ấy mới nhận ra rằng đó chỉ là một người đang kề sát vào quầy lễ tân, trái tim suýt nhảy ra của bác gái quay trở lại l*иg ngực, bà ấy vừa sợ hãi vừa vỗ vỗ ngực: “Suýt chút nữa đã bị dọa chết rồi. Đi mấy người? Bây giờ rất đông, thợ massage không đủ nên phải đợi tầm hai tiếng đấy."