Phải thừa nhận là có Lục Viễn ở đây khiến Giang Nguyên yên tâm hẳn. Tên biếи ŧɦái kia mà dám làm chuyện xấu, cậu và Lục Viễn sẽ xử chết hắn!
Giang Nguyên xoay người về phòng ngủ, đến trước cửa lại đột nhiên quay đầu lại, cậu thấy Lục Viễn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Giang Nguyên chớp chớp mắt: “Anh còn chưa đi tắm nữa à?”
Khóe miệng Lục Viễn hơi cong lên một chút: “Cậu đi ngủ đi, tôi đi tắm bây giờ.”
Giang Nguyên lại hỏi: “Mấy giờ anh đi?”
“5 rưỡi.”
Giang Nguyên tính toán một chút, bây giờ là 2 giờ 30, ngủ 3 tiếng vẫn đủ.
Cậu dặn dò Lục Viễn: “Lúc đó anh nhớ kêu tôi dậy.”
Lục Viễn từ chối cho ý kiến: “Ngủ đi.”
Lục Viễn còn ở phòng khách, Giang Nguyên vừa nằm lên gối đã ngủ say.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại đã là 6 giờ.
Giang Nguyên vội vàng ra ngoài, phòng khách vô cùng yên tĩnh, cửa phòng Lục Viễn cũng mở ra.
Anh đã đi mất rồi.
Hừm…Đi mà không nói một lời tạm biệt với cậu sao?
Giang Nguyên vò tóc rối bù, hai vai cũng rũ xuống, quay người trở về phòng rửa mặt.
Ánh mắt của cậu quét khắp phòng ăn, chợt phát hiện trên bàn để thứ gì đó, trong không khí còn có một mùi thơm thoang thoảng..
Giang Nguyên chạy tới, là một chiếc nồi có nắp đậy, còn có một dĩa bánh bao và sủi cảo hấp.
Trên nắp có dán một tờ ghi chú.
Giang Nguyên nhanh chóng gỡ nó xuống.
Trên mảnh giấy màu hồng nhạt là một một hàng chữ nắn nót: “Tôi phải lên máy bay, nhớ ăn sáng rồi mới được đi làm. Tuần sau gặp, Lục Viễn.”
Khóe miệng Giang Nguyên lập tức cong lên, cậu mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm nồng của cháo kê.
Dạ dày Giang Nguyên đúng lúc reo lên, cậu đậy nắp lại, trong miệng ngâm nga giai điệu của bài hát mới rồi chạy về phòng, nhanh chóng rửa mặt rồi ăn cháo kê và sủi cảo hấp.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Giang Nguyên nhìn xuống tờ ghi chú vẫn còn nằm trên tay mình. Nghĩ nghĩ, cậu quay sang phía tủ đầu giường, ngồi xổm xuống mở ngăn kéo lấy sổ tay, mở bìa rồi nghiêm túc dán tờ giấy vào mặt sau của trang bìa.
8 giờ sáng, Giang Nguyên đúng giờ đến phim trường.
Ánh nắng rất đẹp, điều còn tốt hơn nữa là Cố Dịch Minh không có ở đây!
Giang Nguyên vui vẻ quay phim cả một ngày, đầu giờ chiều đã kết thúc công việc.
Lý Bành Sinh biết Lục Viễn không có ở đây, Giang Nguyên ở nhà nhất định sẽ không vào bếp, cậu ấy dự định sẽ trở về nấu cơm cho Giang Nguyên.
“Không cần đâu.” Giang Nguyên cự tuyệt: “Tôi có đồ ăn rồi.”
Lý Bành Sinh còn đang định khuyên cậu “đừng ăn nhiều đồ đóng hộp, không tốt đâu” thì cậu đã xuống xe.
Về đến nhà, Giang Nguyên đi thẳng đến phòng bếp.
Trên cánh cửa tủ lạnh có dán tờ ghi chú màu hồng thứ hai: “Trong ngăn lạnh có phần thức ăn cho ba ngày, nhớ hâm lại bằng lò vi sóng rồi hãy ăn.”
Cái này là tớ ghi chú thứ hai mà hồi sáng Giang Nguyên phát hiện được. Giang Nguyên mở tủ lạnh ra, từng hộp đồ giữ tươi được sắp xếp gọn gàng.
Mỗi hộp đều được gắn nhãn dán ghi rõ ràng thời gian ăn và thời gian cần để hâm nóng lại.
Giang Nguyên tìm ra phần cơm tối cho tối nay: Cần tây cà rốt trộn hạt điều, mướp đắng xào trứng cùng với bánh ngô rán.
Cần tây cà rốt trộn hạt điều không cần phải hâm nóng, Giang Nguyên làm nóng mướp đắng xào trứng, rán bánh ngô, lại đổ nước chanh ra một cái ly, thêm vài cục đá, chuẩn bị hưởng thụ mỹ vị buổi tối.
Giang Nguyên cầm đũa, sau đó lại đặt xuống rồi cầm di động lên, lần này cậu rút kinh nghiệm, học tập góc chụp của Lục Viễn, liên tiếp chụp mấy tấm hình bữa tối.
Giang Nguyên chọn lấy tấm hình mình vừa ý nhất đăng lên weibo: “Tay nghề nấu ăn của đồng đội nhà tôi.”
Đăng xong, Giang Nguyên vừa gắp bánh ngô rán thưởng thức vừa xem bình luận.
Chỉ mới một phút đã có hơn ngàn bình luận.
“Tần suất đăng weibo gần đây của Nguyên Nguyên thật khiến người cảm động mà! Tiếp tục phát huy nha.”
“Nguyên Nguyên ăn cho béo nha.”
“Khi nào thì bé Nguyên mới đăng ảnh selfie???”
“Này là do Nguyên Nguyên tự chụp sao? Kỹ thuật tiến bộ ghê.”
“Tâm trạng của Nguyên Nguyên không bị ảnh hưởng, tốt quá!”
“Bé Nguyên phải nghỉ ngơi thật tốt, không được ham công tiếc việc.”
“...”
Giang Nguyên không ngừng tải lại khu bình luận của mình, ngoại trừ nhắc đến cậu thì vẫn là cậu, không có bình luận nào nhắc tới Lục Viễn.
Sao lại không có ai khen Lục Viễn! Bánh ngon như vậy, trứng xào thơm như vậy mà!
A!
Có!
Hai mắt Giang Nguyên sáng ngời, cảm động nhìn chằm chằm bình luận nhắc tới Lục Viễn.
“Wow, tài nấu ăn của đồng đội Nguyên Nguyên có vẻ rất tốt, nhìn thật muốn ăn.”
Trong miệng Giang Nguyên nhét đầy bánh ngô và mướp đắng xào trứng, cậu cực lực nhai nuốt, hai má phồng lên.
Nuốt xong, Giang Nguyên ngay lập tức trả lời bình luận này.
“Tài nấu nướng của anh ấy vô cùng tốt! Rất ngon!!!” Ngay sau khi câu trả lời của Giang Nguyên được đăng tải, đã có thêm một số bình luận đề cập đến Lục Viễn.