Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 65

Trong cơn mơ màng, dường như Giang Nguyên có nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhà bên cạnh đang làm gì vậy? Người ta gõ cửa lâu thế rồi mà không ra mở cửa đi?

Giang Nguyên nghĩ nghĩ rồi chợt bật dậy như một con cá chép.

Không phải nhà bên cạnh, mà là nhà của cậu!

Giang Nguyên cầm gậy bóng chày đi ra cửa.

Muộn như vậy thì chỉ có bọn biếи ŧɦái mới gõ cửa, cùng lắm thì ngày mai cậu sẽ lên đầu đề báo xã hội. Giữa cậu và Cố Dịch Minh, đêm nay nhất định phải có một người phải im lặng!

Cửa vừa mở ra, Giang Nguyên giơ gậy bóng chày lên, mùi bạc hà quen thuộc xen lẫn với mùi mồ hôi phả vào mặt.

Giang Nguyên sững sờ, giây tiếp theo, mái tóc có chút rối bời của người đàn ông đập vào mắt cậu.

Lục Viễn đứng ngoài cửa, cả khuôn mặt mướt mồ hôi.

Cạch!

Cây gậy bóng chày trong tay Giang Nguyên rơi xuống đất.

Cậu giật mình hỏi: “Không phải anh đang đi quay phim ở thành phố Lâm Hải sao?”

Lục Viễn đảo mắt một vòng đánh giá Giang Nguyên từ trên xuống dưới, lúc này anh mới khom người nhặt gậy bóng chày, đi vào nhà đóng cửa lại: “Về nhà có chút việc.”

Giang Nguyên nhanh chóng tính toán, từ thành phố Lâm Hải đến thủ đô bay mất hai tiếng rưỡi, cộng thêm thời gian đi đường, ít nhất cũng phải mất năm tiếng.

Lục Viễn bỏ gậy bóng chày xuống để đổi giày.

Giang Nguyên quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã 2 giờ 21 phút sáng.

Lục Viễn vội vàng trở về như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn!

Giang Nguyên vội hỏi: "Có chuyện gì vậy, tôi có thể giúp được gì không?"

Dáng vẻ vẫn luôn căng chặt của Lục Viễn nhanh chóng thả lỏng, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Đã giải quyết xong rồi.”

????

Giang Nguyên kinh ngạc, tốc độ làm việc của Lục Viễn sao mà nhanh thế, quay đi quay lại đã xong cả rồi!

Giang Nguyên chỉ có thể gật đầu: “Ồ.”

Cậu đi vài bước đến phòng khách, nghĩ đến chuyện Cố Dịch Minh chuyển đến lầu dưới.

Giang Nguyên lập tức dừng lại, khóe mắt liếc Lục Viễn. Khi anh đi ngang qua, cậu lập tức túm lấy vạt áo của anh, đi cách sau anh nửa bước.

Giang Nguyên thấy thế này có cảm giác an toàn hơn.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Giang Nguyên thực sự có chút sợ hãi khi gặp Cố Dịch Minh trong thang máy.

Cố Dịch Minh quá biếи ŧɦái, Giang Nguyên sợ anh ta sẽ làm ra những chuyện kỳ cục.

Trước đây Giang Nguyên đã từng gặp một fans cuồng trong buổi fan-meeting, không có bảo vệ ngăn cản nên người đó đã nhảy lên sân khấu, bổ nhào lên làm cậu gục xuống.

Lần đó gáy của cậu bị đập xuống nền, tuy không đến mức chấn động não nhưng đã làm cậu đau đớn trong một thời gian dài.

Cố Dịch Minh còn điên hơn so với đám fans kia.

Giang Nguyên nắm lấy góc áo Lục Viễn, cả quá trình chăm chú đến nỗi anh dừng lại lúc nào cậu cũng không biết.

“Gậy bóng chày là sao đấy?” Lục Viễn hỏi.

Giang Nguyên chậm chạp phản ứng, cậu quay đầu đi, bỏ tay ra khỏi áo của Lục Viễn như không có chuyện gì, ánh mắt đảo loạn khắp nơi: “Anh có nhớ lần trước đi ăn thịt nướng, tôi đã gặp một tên biếи ŧɦái trong nhà vệ sinh…”

“Cố Dịch Minh.” Lục Viễn nói.

Giang Nguyên ngạc nhiên gật đầu: "Đúng vậy, là cái tên này, làm sao anh biết?"

Hôm nay cậu mới biết tên Cố Dịch Minh, sao Lục Viễn lại biết?

Lục Viễn nói: “Anh ta là chú của Cố Trì.”

Miệng Giang Nguyên mở lớn, gien của con người đúng là thần kỳ, trông Cố Trì bình thường như vậy, tại sao lại có người chú biếи ŧɦái như thế?!

Giang Nguyên nói: “Anh ta vừa mới chuyển đến lầu dưới, về sau anh cẩn thận một chút.”

Lục Viễn không tiếp tục đề tài này: “Chút nữa tôi tắm rửa xong thì sẽ đi, cậu đi ngủ trước đi.”

Giang Nguyên sửng sốt: “Anh định đi đâu?”

“Lâm Hải.” Lục Viễn nói: “10 giờ sáng mai tôi bắt đầu quay phim.”

Giang Nguyên nghẹn lại. Cậu có hơi tò mò, rốt cuộc chuyện gì quan trọng tới mức khiến Lục Viễn vội vàng không kịp nghỉ ngơi, bắt buộc phải bay về một chuyến.

Giang Nguyên nhìn chằm chằm Lục Viễn, ngay lúc anh định mở miệng, cậu đã giành nói trước: “Có cần tôi chà lưng cho không?”

Phòng khách nháy mắt chìm trong im lặng.

Hai giây sau, Lục Viễn trả lời: “ Không cần.”

Giang Nguyên hơi thất vọng, cậu từng diễn một bộ phim đề tài gia đình, anh em tốt đều chà lưng cho nhau trong phòng tắm.

Thôi bỏ đi, kế hoạch mới bắt đầu thì không nên vội vàng, nóng vội sẽ không ăn được đậu hủ nóng, cậu phải từ từ thâm nhập, lặng lẽ thay đổi mối quan hệ của cậu với Lục Viễn.

Giang Nguyên lại nói: “Vậy anh đi tắm trước đi, tôi đi hâm lại sữa, chờ anh ra là có thể uống rồi.”

Giang Nguyên xoay người đi vào phòng bếp, kỹ thuật hâm sữa gần đây của cậu càng ngày càng lợi hại.

Lúc này Lục Viễn giữ tay cậu lại, một tay khác nhẹ nhàng xoa đầu Giang Nguyên: “Tôi không uống, cậu mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.”

8 giờ sáng mai Giang Nguyên còn phải tới phim trường. Lục Viễn vừa nhắc tới, cậu đã lập tức cảm thấy hơi buồn ngủ.