Anh em tốt phải là người biết chuyện của nhau đầu tiên.
Gửi tin xong, Giang Nguyên đang định cất điện thoại thì bỗng màn hình bắn ra một tin nhắn.
“Không sao, trong cái rủi có cái may thôi.”
Giang Nguyên tò mò hỏi: “Anh không quay phim à?”
“Vừa quay xong một cảnh, đang nghỉ ngơi.”
Giang Nguyên gật đầu, chợt nhớ ra Lục Viễn không nhìn thấy nên cậu trực tiếp dùng voice chat: “Tôi phải chụp tuyên truyền cỡ một tuần, anh mà về thì vừa đúng lúc đĩa đơn mới của tôi đang quảng bá.”
Lục Viễn cũng đáp: “Tôi phải quay tám ngày nữa.”
Giang Nguyên đang định trả lời thì có người chọc vào lưng cậu: “Không phải cháu đi vệ sinh à?”
Giang Nguyên chột dạ, lập tức bỏ điện thoại vào trong túi.
Cậu ngoái đầu nhìn vào trong, không thấy Cố Dịch Minh mới nhẹ nhõm hỏi Lý Kế Hựu: “Bao giờ bắt đầu chụp ạ?”
Lý Kế Hựu nói: “Mười giờ, cậu còn chưa ăn sáng nữa, đói chết mất. Đi, giám đốc Vương mời chúng ta đến căng tin ăn cơm.”
Giang Nguyên lắc đầu: “Không ăn đâu.”
Tên biếи ŧɦái chắc chắn ở đó, nghĩ là cậu đã thấy buồn nôn rồi!
Lý Kế Hựu đột nhiên đến gần: “Cháu quen Cố Dịch Minh à?’
Giang Nguyên kiên quyết phủ nhận: “Không phải!”
Chẳng biết Lý Kế Hựu có tin hay không, nhưng ông cũng không hỏi thêm, ông xoa bụng nói: “Vậy cháu đi trang điểm trước đi, ăn xong cậu sẽ mang một phần về cho cháu.”
Giang Nguyên không nói gì, chỉ chạy nhanh về phía xe MPV.
Lý Bành Sinh còn đang tán gẫu với Viên Viên Viên, thấy Giang Nguyên trở về, cậu ấy đưa cho cậu một quyển sổ hộ khẩu mới: “Đã xong rồi.”
Giang Nguyên mở sổ ra, nhìn chủ hộ khẩu là cậu, thành viên trong gia đình cũng chỉ có cậu thì lập tức lấy lại tinh thần, nóng lòng muốn chụp ảnh khoe Lục Viễn.
“Hộ khẩu của tôi làm xong rồi!”
Lần này chắc hẳn Lục Viễn đang quay, anh không trả lời lại.
Giang Nguyên cẩn thận cất sổ hộ khẩu, nhắm mắt lại để cho chuyên viên trang điểm tạo hình cho mình.
Địa điểm quay quảng cáo ở ngay tại đại sảnh trung tâm phòng chống lừa đảo. Giang Nguyên đóng vai một cảnh sát, thông qua đó kể lại ba trường hợp lừa đảo dưới góc nhìn của cậu.
Giang Nguyên vừa đến địa điểm quay đã thấy Cố Dịch Minh ở đấy.
Lần này anh ta nhìn Giang Nguyên chứ không đi đến, chỉ nghiêm túc nói chuyện với đạo diễn.
Giang Nguyên vẫn giữ cảnh giác cao độ.
Không thể trông mong gì vào một tên biếи ŧɦái, một ngày là biếи ŧɦái, cả đời là biếи ŧɦái!
Cậu phải đề phòng Cố Dịch Minh từng giờ từng phút.
Giang Nguyên cảnh giác cao độ suốt cả ngày, mà hiếm khi Cố Dịch Minh cũng không tìm cậu. Tối muộn, Cố Dịch Minh nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi, lúc này Giang Nguyên mới thả lỏng.
Cậu không từ chối lời mời ăn khuya ở căng tin của giám đốc Vương nữa.
Ăn uống xong, một tiếng sau Giang Nguyên đã về đến nhà.
Trong lúc chờ thang máy, cậu đăng nhập vào Wechat.
Khung chat của cậu và Lục Viễn vẫn còn dừng ở bức ảnh cậu chụp, anh chưa trả lời lại.
“Vẫn còn quay à.” Giang Nguyên lẩm bẩm.
“Ai đang quay? Đồng đội mới của cậu à?”
Hơi thở ấm áp phun sau tai Giang Nguyên.
Cậu theo phản xạ lùi lại phía sau, vừa ngước mắt lên đã thấy người đàn ông đang cúi đầu cười tủm tỉm nhìn cậu.
Đồng tử của Giang Nguyên lập tức phóng to.
“Đồ biếи ŧɦái!”
“Đồ biếи ŧɦái?” Cố Dịch Minh cong môi: “Là biệt danh mà Nguyên Nguyên đặt cho tôi à? Cũng được đấy, tôi thích.”
Khuôn mặt Giang Nguyên vặn vẹo dữ dội: “Anh có bệnh à?!”
“Đúng vậy, sao cậu biết?” Cố Dịch Minh chớp mắt, đứng thẳng dậy nâng tay phải lên.
Dưới ánh đèn, trên tay phải Cố Dịch Minh là một chiếc túi in logo nhà thuốc.
Trong mắt Cố Dịch Minh đều là ý cười: “Gần đây có quá nhiều chuyện khiến tôi tức giận, đau đầu muốn chết.”
Giang Nguyên: “...”
Lúc thang máy đến, Giang Nguyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng muốn kiểm chứng, bởi vậy nên khi vào thang máy, cậu không hề ấn nút đóng cửa.
Cố Dịch Minh vui vẻ cười: “Nguyên Nguyên thật dịu dàng.” Anh ta bước vào thang máy, ấn chọn tầng hai: “Có hàng xóm như cậu, về sau tôi có phúc rồi.”
Hủy diệt đi!
Trong một khoảnh khắc, Giang Nguyên chỉ muốn cho Cố Dịch Minh bước vào thang máy bằng chiều thẳng đứng mà đi ra là được khiêng nằm ngang.
Ngay trước khi cậu định làm vậy, điện thoại của cậu vang lên, màn hình nhấp nháy tên Lục Viễn.
Giang Nguyên đang định nhận máy thì Cố Dịch Minh đã chậm rãi nói: ‘Nguyên Nguyên, cậu có muốn biết nguyên nhân tôi đau đầu không?’
Giang Nguyên không để ý đến Cố Dịch Minh, cậu bấm nhận máy, còn anh ta lại bật cười: “Đồng đội mới của cậu khiến tôi rất khó chịu.”
Giang Nguyên lập tức ngẩng đầu.
“Không tồi nhỉ, giờ đã chịu nhìn thẳng vào tôi.” Cố Dịch Minh hơi nhếch môi: “Cậu ta là bạn của cậu, cũng coi như là hậu bối của tôi, nhưng—”
Bốp.
Một tiếng vang lớn vang lên, thang máy vừa vặn dừng ở tầng hai, cửa chậm rãi mở ra, Cố Dịch Minh miệng đầy máu nhưng vẫn cười rung cả hai vai.
“Phải làm sao bây giờ hả Nguyên Nguyên?” Anh ta liếʍ răng nanh: “Cậu càng tàn nhẫn với tôi, tôi lại càng thích cậu.”
Giang Nguyên: “...”
Cậu trực tiếp rời khỏi thang máy, chạy một mạch về nhà theo cầu thang thoát hiểm, đóng cửa lại, khóa bằng khóa chống trộm.
Biếи ŧɦái…
Thật biếи ŧɦái!
Không ngờ đời này Lục Viễn không thuê phòng 201, mà căn phòng đó lại bị Cố Dịch Minh thuê mất.
Mới nghĩ đến việc Cố Dịch Minh chỉ cách cậu một tầng lầu mà Giang Nguyên đã trằn trọc không ngủ được, cậu cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà.