Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 63

“Cùng sống vô tư với Lục Viễn! Giống như kim cương..”

Ngòi bút rồng bay phượng múa dừng lại, Giang Nguyên hơi do dự, lúc trước cậu từng chụp ảnh quảng cáo trang sức, có một câu trong kịch bản là “Tình yêu bền vững như kim cương.”

Thứ cứng nhất trên trái đất có phải kim cương không?

Giang Nguyên đặt bút xuống, cầm điện thoại lên tìm kiếm trên mạng, mấy phút sau cậu ném điện thoại xuống, cầm bút gạch hai chữ kim cương đi, đổi thành—Sống vô tư với Lục Viễn! Trở thành anh em tốt cứng như Carbon monosulfide!

Giang Nguyên cầm quyển sổ đọc kỹ mấy lần mới bắt đầu buồn ngủ.

Cậu ngủ say với quyển sổ trong tay, mãi đến bảy giờ sáng hôm sau mới bị đánh thức bởi một cuộc gọi.

Giang Nguyên mơ màng rửa mặt xong lại đi xuống xe MPV ngủ tiếp.

Đến nơi, cậu xuống xe, đi được vài bước thì dừng lại.

Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn kiến trúc phía trước, ra sức dụi mắt.

Vài giây sau cậu ngơ ngác quay đầu lại, hỏi Lý Kế Hựu vừa xuống xe: “Không phải đi chụp ảnh quảng cáo à cậu? Đến trung tâm phòng chống lừa đảo làm gì?”

Lý Kế Hựu cười híp cả hai mắt: “Đúng vậy, chúng ta chụp ảnh quảng cáo cho một bộ phim tuyên truyền xã hội về phần mềm chống lừa đảo. Có người chỉ mặt gọi tên cháu để quảng bá, nói rằng cháu phù hợp nhất.”

Giang Nguyên: “...”

Cậu có một linh cảm không tốt lắm.

5 phút 21 giây sau, linh cảm của Giang Nguyên đã được chứng thực.

Giám đốc Vương của trung tâm phòng chống lừa đảo bắt tay cậu rất hào hứng: “Lão Dương đã kể cho tôi nghe từ đầu tới đuôi vụ cậu bị lừa rồi, cậu rất phù hợp để quảng bá cho phần mềm chống lừa đảo của chúng tôi.”

Lý Kế Hữu như rơi vào sương mù: “Bị lừa cái gì?”

Giang Nguyên nhanh chóng quay lại nắm tay giám đốc Vương nhiệt tình hơn: “Cảm ơn chú, cháu nhất định sẽ cố gắng quay thật tốt để cống hiến một phần sức cho việc phòng chống lừa đảo.”

Giám đốc Vương rất xúc động: “Tốt, quá tốt. Chúng tôi rất cần một người nổi tiếng có tinh thần trách nhiệm xã hội như vậy!”

Lý Kế Hựu bị ngắt lời nên nhất thời quên mất mình định hỏi gì, ông còn ra sức khen Giang Nguyên.

Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật!

Cũng may là cậu biết tùy cơ ứng biến, nếu không chỉ sợ sẽ bị lộ lịch sử đen. Giang Nguyên vừa mới thả lỏng người thì sau lưng đã vang lên tiếng giày da giẫm lên sàn nhà.

Mùi thuốc lá ngày càng gần hơn, Giang Nguyên vô thức quay đầu lại, người vừa đến vừa vặn đứng trước mặt cậu.

Người này cao hơn cậu nửa cái đầu, che khuất một nửa tầm nhìn của Giang Nguyên. Cậu hơi ngửa đầu, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đó thì đã nghe thấy giọng nói của hắn.

“Đây là ngôi sao lớn quảng bá cho phần mềm chống lừa đảo à?”

“!”

Giang Nguyên nghe xong lập tức cảm thấy giọng nói này thật, là, biến, thái!

Quả nhiên, sau khi ánh sáng rõ hơn, Giang Nguyên bèn nhìn thấy khuôn mặt gợi đòn kia.

Cố Dịch Minh nở nụ cười nho nhã, giống hệt lần gặp đầu tiên, anh ta vươn tay ra với Giang Nguyên: “Xin chào, tôi là Cố Dịch Minh.”

Giám đốc Vương tươi cười giới thiệu: “Đây là đối tác của chúng ta, đồng phát triển phần mềm–Tổng giám đốc Cố Dịch Minh.”

Lý Kế Hựu khéo léo tiếp lời: “Hóa ra là công ty nhà họ Cố, nghe danh đã lâu.”

Cố Dịch Minh chỉ nhìn Giang Nguyên, thấy cậu không đưa tay ra bắt cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn tiếp tục duỗi tay ra.

Giang Nguyên nổi da gà, thật sự dai như đỉa, cậu trốn cũng không trốn nổi.

Người đâu mà còn hai mặt, nhìn cái dáng vẻ mặt người dạ thú trước mắt thì không thể đoán được thực ra anh ta lại là một tên biếи ŧɦái.

Lần đầu tiên Giang Nguyên gặp Cố Dịch Minh kiếp trước cũng vậy, cậu cứ tưởng anh ta giúp đỡ cậu trong lúc hoạn nạn, có lòng tốt để cậu viết bài hát, kết quả anh ta còn ác hơn bất cứ ai, còn dám sàm sỡ tai cậu.

Ghê tởm!

Giang Nguyên dùng ánh mắt cảnh cáo Cố Dịch Minh: “Bỏ cái móng heo của anh ra!”

Cố Dịch Minh không nhúc nhích, anh ta cười càng gợi đòn hơn: “Giang Nguyên đúng không?”

Không khí trong phòng làm việc trở nên căng thẳng, Lý Kế Hựu thấy Giang Nguyên bất động bèn nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, cậu ấy là Giang Nguyên.” Rồi ông tới gần nhắc nhỏ Giang Nguyên: “Đừng có ngẩn người ra đấy, người ta còn đang chờ bắt tay cháu kìa.”

Giang Nguyên sẽ không bắt.

Cậu ôm bụng rồi diễn như thật: “Xin lỗi—” Cậu quay đầu hỏi giám đốc Vương: “Phòng vệ sinh ở đâu thế ạ?”

Giám đốc Vương lập tức nhiệt tình chỉ đường.

Giang Nguyên rời khỏi văn phòng với tốc độ ánh sáng.

Lúc này Cố Dịch Minh mới thu tay lại, mỉm cười lịch sự với Lý Kế Hựu: “Hợp tác vui vẻ.”

Giang Nguyên không đến nhà vệ sinh, tránh Cố Dịch Minh lại biếи ŧɦái bám theo cậu.

Cậu đi đến cổng trung tâm rồi nhìn thời gian, không biết Lục Viễn đã quay xong chưa nhưng vẫn gửi cho anh một tin nhắn Wechat.

“A Viễn! Trung tâm phòng chống lừa đảo đề nghị tôi hợp tác sản xuất một bộ phim tuyên truyền chống lừa đảo!!!!”

Giang Nguyên không trông mong Lục Viễn sẽ lập tức trả lời, cậu chỉ đang bày tỏ tình anh em xã hội chủ nghĩa vô tư mà thôi.