Giang Nguyên trả lời từng bình luận một.
Fans của Giang Nguyên phát hiện được “Mật mã để Giang Nguyên trả lời bình luận”, ai nấy đều nhắc đến Lục Viễn.
Mỗi lần Giang Nguyên làm mới bình luận đều ra những tin nhắn như thế.
Chỉ cần là bình luận khen ngợi Lục Viễn, cậu thậm chí còn thêm một biểu tượng cảm xúc nhỏ dễ thương khi trả lời.
Càng ngày càng có nhiều bình luận nhắc đến Lục Viễn, Giang Nguyên ăn vài miếng mướp đắng và phần trứng xào còn sót lại, ngồi xếp bằng trên ghế, hăng say cầm điện thoại trả lời từng bình luận.
Đúng lúc này chuông cửa reo lên.
Giang Nguyên liếc mắt nhìn về phía cửa, giờ này rồi mà ai còn tìm cậu?
Giang Nguyên đặt chân xuống đất, để hai chân bớt tê rần một lúc mới lấy tay chống vào mặt bàn, lết về phía cửa.
Từng có trải nghiệm kinh khủng khi nhận chuyển phát nhanh nên Giang Nguyên không lập tức mở cửa mà nhìn qua mắt mèo trước, trên màn hình hiện lên một khuôn mặt đang cười ghé sát vào.
Lại là Cố Dịch Minh.
Giang Nguyên quay đầu trở về bếp.
Cậu tiếp tục chuyên tâm trả lời bình luận, không biết qua bao lâu lại có một số điện thoại lạ gọi đến.
Là dãy số của địa phương, Giang Nguyên nhận điện thoại.
“Nguyên Nguyên, cho tôi mượn ít dấm đi, chỗ tôi không có dấm.”
Giọng nói đáng thương hề hề của Cố Dịch Minh vang lên.
Suýt là Giang Nguyên đã quăng di động đi.
Biết có trốn cũng không có tác dụng gì, Giang Nguyên cười khẩy: “Cút ba nhà anh đi.”
Câu chửi thô tục này là khi Giang Nguyên diễn vai trùm trường học được. Cậu không hề keo kiệt mà dùng thứ ngôn ngữ tục tĩu nhất để mắng chửi Cố Dịch Minh.
Anh ta thực sự chẳng khác gì cao da chó!
Cố Dịch Minh thấp giọng cười: "Nguyên Nguyên, cho dù có là ba tôi, chỉ cần cậu quan tâm người khác ngoài tôi, tôi vẫn sẽ ghen tị."
Giang Nguyên ghê tởm: "Tên biếи ŧɦái chết tiệt, nếu còn quấy rối tôi hay nói những điều kinh tởm này nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Lục Viễn từng nói báo cảnh sát chưa chắc đã hữu dụng nhưng sẽ có tác dụng răn đe phần nào.
Cố Dịch Minh cười suýt ná thở, thậm chí còn vờ tức giận nói: “Tôi chỉ muốn xin ít giấm, nếu cậu không cho thì tôi xuống lầu mua. Đừng tức giận, dù lúc tức giận cậu càng đẹp.”
Không đợi Giang Nguyên mắng, Cố Dịch Minh đã cúp máy trước.
Giang Nguyên lập tức kéo số Cố Dịch Minh vào danh sách đen, đồng thời nhớ tới chuyện mình bị người gài bẫy kiếp trước.
Nếu Cố Dịch Minh đã khát khao như thế, cậu sẽ giúp anh ta thực hiện nguyện vọng.
Giang Nguyên lập tức lên mạng tìm tòi, chỉ là cái trang cậu đang tìm không được lành mạnh cho lắm.
Giang Nguyên đăng ký tài khoản bằng số điện thoại Cố Dịch Minh trong các bài đăng “kết bạn”.
Tuần tiếp theo, không biết do lời đe dọa của Giang Nguyên phát huy tác dụng hay Cố Dịch Minh thực sự kết được “bạn tốt” nào mà tận đến lúc cậu quay xong bộ phim tuyên truyền, anh ta không còn xuất hiện nữa, thậm chí cậu còn chẳng gặp phải anh ta trong tiểu khu.
Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhìn từ trên ban công xuống. Hôm nay Lục Viễn trở về, đã đến giờ máy bay hạ cánh, đáng lẽ anh phải đến nơi rồi chứ?
Giang Nguyên háo hức nhìn chằm chằm xuống lầu.
Sau khi nhìn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cậu cũng thấy được hai bóng người đang tiến lại gần.
Giang Nguyên nhìn thoáng qua đã nhận ra người cao hơn một chút là Lục Viễn, cậu đang định đưa tay ra chào thì đột nhiên sững người.
Cậu nheo mắt lại.
Người mặc sơ mi đen bên cạnh Lục Viễn là…
Tạ Niên?
Trong đầu Giang Nguyên nảy ra một suy nghĩ khó lòng tưởng tượng được.
Vài phút sau, có tiếng động truyền tới từ lối vào, Giang Nguyên ngồi xổm ở cửa phòng để bí mật quan sát.
Cửa đóng lại, tiếng sột soạt cởi giày vang lên, chỉ có một mình Lục Viễn!
Giang Nguyên đã yên tâm, lúc nãy cậu còn nghĩ tới việc Tạ Niên cũng thích cậu nên định chuyển đến sống trong cùng một toà nhà với cậu…
May quá, là cậu thần hồn nát thần tính thôi!
Giang Nguyên đứng lên mở cửa, nhiệt tình tiếp đón: “A Viễn, anh đã về rồi.”
Lục Viễn tay còn đang kéo vali hành lý, Giang Nguyên trực tiếp vươn tay nắm lấy tay cầm của vali, thuận lợi sờ mu bàn tay của anh: “Để tôi để tôi, anh ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn rất mệt.”
Bước đầu tiên: Tiếp xúc tứ chi– đã hoàn thành!
Giang Nguyên tự giơ chữ V trong lòng.
Lục Viễn nhìn dáng vẻ tích cực quá mức của Giang Nguyên bèn buông tay ra.
Giang Nguyên kéo hành lý đi phía trước, làm bộ lơ đãng nhắc tới: “Lúc nãy tôi đứng ở ban công, hình như có nhìn thấy Tạ Niên.”
“Bạn của cậu ta ở đây, trùng hợp gặp tôi ở bãi đỗ xe nên mới đi cùng nhau.”
Giang Nguyên hoàn toàn yên tâm, Tạ Niên đến để thăm bạn, không phải đến tìm cậu!
Giang Nguyên quen cửa quen nẻo đi vào phòng của Lục Viễn.
Lục Viễn đứng ở phía sau nói: “Để ở góc tường là được.”
“Được!” Giang Nguyên để hành lý xuống, đôi mắt cong cong quay đầu lại, không có ý định rời đi.