Ghen!
Lục Viễn ghen thật rồi!
Giang Nguyên đã nghĩ tới việc Lục Viễn sẽ ghen.
Tình yêu ấy mà, có tính chiếm hữu nên Lục Viễn ghen cũng bình thường. Nhưng mà ghen tới nỗi ra tay đánh người này lại nằm ngoài tưởng tượng của Giang Nguyên.
Là Lục Viễn đấy!
Người luôn xử sự cẩn trọng và chín chắn Lục Viễn.
Thế nên việc ghen tị đến mức đánh người đã chứng tỏ rằng—---
Anh cực kỳ yêu cậu!
Giang Nguyên không khỏi nghĩ đến giọng điệu vô cùng đau đớn của Lục Viễn lúc cậu bị tai nạn.
“Em không được chết! Mở mắt ra đi…Làm ơn…Đừng rời xa anh…”
Chỉ cần nghe là biết được sự bi thương lúc đó của Lục Viễn.
Quá yêu.
Lục Viễn yêu còn đậm sâu hơn cả tưởng tượng của cậu.
Giang Nguyên dùng đầu ngón tay vuốt lên miệng cốc giấy, chú ý quan sát tình hình phía xa xa.
Nếu Lục Viễn vẫn còn đánh tiểu Phùng thì cậu sẽ lặng lẽ xuất hiện và ngăn cản cuộc chiến vì mình mới xảy ra này.
Giang Nguyên ngó ra thăm dò, cách xa một khoảng nên cậu không nghe rõ Lục Viễn nói gì, chỉ thấy hai người không tiếp tục đánh nhau nữa. Tiểu Phùng mấp máy môi, Không biết đang nói gì.
“Tại sao lại đánh tôi…” Tiểu Phùng cảm giác lục phủ ngũ tạng đã bị đánh cho lộn tùng phèo hết lên, giọng nói run rẩy. Hắn ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đang hoa lên, nói: “Tất cả người trong giới đều biết quy tắc, cậu không muốn thì tôi cũng không thể cưỡng ép được…”
Tiểu Phùng ngồi xổm ngước lên, mắt nhìn thẳng vào Lục Viễn.
Hắn không nói mà im lặng nhìn anh.
Thật ra hắn rất muốn ép Lục Viễn “làm” mình.
Tiểu Phùng liếʍ môi, cố gắng lần cuối: “Cậu Lục, cậu suy nghĩ lại đi, dù sao chơi ai mà chẳng phải chơi. Tôi không bám dính người lại còn biết cách chơi, cậu muốn chơi kiểu nào thì tôi có thể làm kiểu ấy. Tôi còn kiểm tra sức khỏe định kỳ, rất an toàn, không tin tôi cho cậu xem báo cáo kiểm tra sức khỏe.”
Lục Viễn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Tiểu Phùng: “Ai bảo anh tới tìm tôi vậy.”
Tiểu Phùng nghĩ rằng có hi vọng, hai mắt sáng lên: “Đào Dịch Nhiên nói cậu thích kiểu như tôi.”
Lục Viễn từ chối cho ý kiến, anh còn nói: “Hôm qua anh tìm Giang Nguyên—”
Tiểu Phùng sốt ruột ngắt lời: “Đừng hiểu lầm, Gang Nguyên là 0! Tôi với cậu ta không được! Đều do Đào Dịch Nhiên lừa tôi.”
Lục Viễn xác nhận phỏng đoán của mình, cuối cùng anh nói: “Tôi không ở trong giới của các anh.”
Lục Viễn đứng dậy rời đi, để lại Tiểu Phùng đang há to miệng. Lát sau, hắn chửi ầm lên: “Đào Dịch Nhiên, đuma cậu!”
Lục Viễn bỏ tiếng mắng chửi của Tiểu Phùng ở phía sau, anh đi về phía con hẻm, trong đầu đã nghĩ tới một chuyện khác.
Anh rất ít khi bốc đồng.
Đấm Tiểu Phùng là do câu “Tôi muốn liếʍ sạch mồ hôi cho cậu” của hắn hay là vì có thể Tiểu Phùng đã nói điều tương tự với Giang Nguyên?
Lục Viễn khựng bước chân.
…
Cùng lúc đó, Giang Nguyên nhìn thấy Lục Viễn đang đi ra bèn nhanh chóng lui ra ngoài.
Sau khi lui được một đoạn, cậu mới vờ như vừa trở về. Lục Viễn vừa ra khỏi ngõ, cậu đã chậm rãi bước đến: “Tôi tìm anh khắp nơi, hóa ra anh lại ở đây.”
Khi Lục Viễn nhìn Giang Nguyên, sự lạnh băng dưới đáy mắt dần biến mất, anh hỏi: “Cậu đặt vé chưa?”
Giang Nguyên gật đầu: “Vé lúc mười giờ tối.” Cậu rũ mắt nhìn ly nước chanh, đang muốn đưa cho Lục Viễn, nhưng bàn tay vừa vươn ra lại dừng lại.
Lục Viễn mới đánh ghen vì cậu, bây giờ mà đưa nước thì có phải giống như đang cổ vũ anh không?
Trời đất chứng giám, thật sự cậu chỉ thấy trời nóng nên mới tiện tay cho anh một ly nước chanh.
Giang Nguyên đang nghĩ vẩn vơ thì Lục Viễn đã hỏi trước: “Ly nước chanh này là của tôi à?”
Giang Nguyên theo bản năng đưa qua: “Đúng thế.”
Lục Viễn nhếch môi: “Cảm ơn.” Anh rút ống hút ra, ngửa cổ uống hết nửa ly.
Lúc này Giang Nguyên mới nhận ra mình lại bị cuốn theo tiết tấu của Lục Viễn, cậu uất ức cúi đầu cắn ống hút.
Quên đi.
Nước chanh vốn là cậu mua cho Lục Viễn, anh uống hết cũng được.
Dù sao trong kịch bản phim thần tượng không phải thường có câu “Vô tư là tình bạn, cẩn thận là tình yêu” à.
Cậu càng rộng lượng thoải mái, Lục Viễn càng coi cậu như một người bạn.
Đúng vậy! Thoải mái là tình bạn!
Giang Nguyên nhả ống hút ra, ngước mắt nhìn Lục Viễn chăm chú.
Đúng đúng.
Loạt kế hoạch dọa lùi Lục Viễn trước đây của cậu thất bại là vì cậu cứ đẩy anh ra xa, điều đó đã tạo một lớp ngăn cách giữa cậu và Lục Viễn, không thoải mái chút nào.
Mà hôm qua Lục Viễn ôm cậu, trong mắt Viên Viên Viên lại là điều vô cùng bình thường.
Từ đầu tới cuối là do cậu tự gò bó mới khiến kế hoạch ngăn cản tình yêu của Lục Viễn thất bại.
Một tia sáng chợt xẹt qua đầu, Giang Nguyên như vừa được tưới nước thánh lên đầu, nhất thời lĩnh ngộ.
Phải vô tư!
Cậu rất vô tư với Lục Viễn!
Giang Nguyên thấy mặt trời chân lý chói qua tim, cuối cùng cậu cũng tìm ra cách giải quyết!
Lục Viễn bị Giang Nguyên nhìn chằm chằm bèn hỏi: “Sao vậy?”