Giang Nguyên không trả lời, cậu nhìn chằm chằm ly nước chanh mà Lục Nguyên đang cầm. Bước đầu tiên giữa bạn bè là phải thoải mái với nhau, không chê đồ uống đang uống dở của bạn bè.
Giang Nguyên chớp mắt mấy cái: “Cốc của anh có thêm nước lê ép, tôi muốn uống thử.”
Khuôn mặt Lục Viễn rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, Giang Nguyên đang nhìn chằm chằm anh nên thấy rất rõ ràng.
Cậu càng chắc chắn chân lý “vô tư mới là tình bạn”!
Hôm nay nhất định cậu phải uống chung đồ uống với Lục Viễn.
Cậu đưa tay ra, cười rộ lên: “Mọi người đều là bạn bè, anh hẳn là không để ý nhỉ.”
Ánh mắt Lục Viễn lóe lên, anh đưa ly nước chanh sang: “Đương nhiên.”
Giang Nguyên vui mừng ra mặt, cậu nhận lấy ly nước, ngửa cổ tu hết sạch.
Lục Viễn không nói gì, Giang Nguyên đặt cái ly rỗng xuống, lại đưa ly nước chanh của cậu qua: “Nước của tôi là nước chanh nguyên chất, anh muốn thử không? Vị rất ngon.”
Đây là bước thứ hai của Giang Nguyên.
Cậu uống nước chanh của Lục Viễn, Lục Viễn cũng uống nước chanh của cậu.
Tình bạn chân thành và vô tư biết mấy!
Lục Viễn cười: “Tôi không uống nhiều nước trái cây, cậu uống đi.”
Giang Nguyên lập tức hỏi: “Ngoài nước ra, anh còn thích uống gì không?” Hỏi xong, cậu cảm thấy chưa đủ lắm, thỉnh thoảng còn liếc nhìn bờ vai của Lục Viễn.
Trong các bộ phim vườn trường, các chàng trai đều thích kề vai bá cổ nhau. Mặc dù Giang Nguyên cảm thấy trời thì nóng, cậu cũng không quen tiếp xúc da thịt với người khác, nhưng đã là bạn bè mà không quàng vai bá cổ thì gọi gì là bạn bè nữa.
Giang Nguyên hành động ngay, cậu đặt tay lên bả vai Lục Viễn, tiếp tục nhấn mạnh: “Anh xem, chúng ta đã là bạn bè rồi mà tôi còn chưa biết khẩu vị của anh.”
Trên người Giang Nguyên thoang thoảng mùi cam, làn da lại lành lạnh, Lục Viễn để mặc cậu tùy ý, anh nở nụ cười: “Trà ô long hoa quế.”
Giang Nguyen gật đầu, nhỏ giọng lặp lại lần nữa: “Trà ô long hoa quế.” Sau đó cậu bật cười: “Không thành vấn đề, tôi nhớ rồi!”
Ánh nắng chiều hắt cái bóng của hai người lên mặt đất, khoảng cách giữa chúng rất sát, nom cực kỳ thân mật.
Lúc này Tiểu Phùng đi từ trong ngõ ra ngoài, hắn nhìn hình ảnh cách đó không xa, khịt mũi hừ một tiếng, nhỏ giọng mắng: “Hồ ly tinh!”
Sau đó ghen tị phủi tay rời đi.
…
Khi lên máy bay, Giang Nguyên nhận được thông báo lập hồ sơ vụ án.
Cậu đăng ảnh chụp trên cầu lên Weibo rồi tắt điện thoại.
Trên chuyến bay trở về, cậu ngồi hạng thương gia.
Máy bay còn đang chạy lấy đà, Giang Nguyên đã ngủ say. Lúc tỉnh dậy, bên ngoài đã lóe lên ánh đèn màu cam, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở thủ đô.
Giang Nguyên dụi mắt đứng dậy, lúc máy bay dừng lại, cậu là người đầu tiên ra khỏi khoang.
Giang Nguyên định tự đi lấy hành lý.
Trong lúc chờ lấy hành lý, Giang Nguyên mở điện thoại, người đầu tiên gọi đến là Lý Kế Hựu.
“Nguyên Nguyên, weibo của cháu đăng cái gì vậy? Trên mạng bùng nổ rồi.”
Giang Nguyên giải thích ngắn gọn, Lý Kế Hựu mắng: “Thứ rác rưởi gì vậy, chỉ biết trốn đằng sau để hại người! Nguyên Nguyên đừng sợ, hai ngày nữa cậu sẽ tìm thêm trợ lý, sau này để họ kiểm tra trước mấy thứ đồ chuyển phát cho cháu.”
Lúc này, hành lý của cậu truyền ra từ trên băng chuyền, Giang Nguyên nói tạm biệt với Lý Kế Hựu rồi cúp máy đi lấy hành lý của mình.
Viên Viên Viên đang đợi ở cửa, nhìn thấy Giang Nguyên từ xa, cô đã bước nhanh đến nói: “Anh Nguyên, giờ chúng ta phải đi cửa VIP. Bây giờ bên ngoài toàn là zombie… à ý em là Fans của anh, họ đứng kín đại sảnh rồi.”
Giang Nguyên vô cùng ngạc nhiên: “Bọn họ biết chuyến bay của anh à?”
Viên Viên Viên gật đầu: “Chắc do thấy thông báo lập án anh đăng lên.”
Giang Nguyên đành đi cửa VIP.
Trên đường về nhà, cậu gọi một cuộc cho Lục Viễn.
Dù đã hơn một giờ đêm, nhưng chắc là Lục Viễn vẫn còn lo lắng cho cậu nên chưa đi ngủ.
“A Viễn!” Cậu thân mật nói: “Tôi hạ cánh rồi, anh mau ngủ đi!”
Quả nhiên Lục Viễn vẫn còn chưa ngủ, vì giọng của anh nghe rất tỉnh táo: “Về đến nhà rồi à?”
“Ừm.” Giang Nguyên nhìn thoáng qua bên ngoài, cậu thấy một chiếc ô tô đang theo sát mình bèn than thở nói: “Nhưng mà bây giờ đang có người theo dõi tôi, cùng lắm là đánh lạc hướng trong một chốc. Không nói nữa, anh mau đi nghỉ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi diễn.”
“Được.”
Giang Nguyên cúp điện thoại, cậu nhờ tài xế đi vài vòng để cắt đuôi chiếc xe kia rồi đưa Viên Viên Viên về nhà.
Về đến nhà đã là bốn giờ sáng.
Giang Nguyên đã ngủ trên máy bay nên bây giờ cũng không buồn ngủ lắm, cậu tắm xong bèn nằm trên giường mở Weibo.
Bài đăng kia đã đột phá hơn một triệu bình luận.
Giang Nguyên lướt vài cái ở phần bình luân, phần lớn là các fans kêu gọi mọi người nên đu idol một cách văn minh, phần còn lại là đám cư dân mạng hóng hớt.
“Biết gọi cảnh sát, Giang Nguyên cũng khá nhanh nhạy đấy.”