Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 59

Giang Nguyên quay xong, Viên Viên Viên chạy chậm tới, nói: "Đặt vé xong rồi, mười giờ tối bay."

Giang Nguyên bất ngờ: "Hôm nay đã đi rồi sao?"

"Ừm." Viên Viên Viên gật đầu: "Anh Lý bảo sáng mai có quảng cáo nên tối nay phải về cho kịp."

Giang Nguyên cũng có không ít hợp đồng cá nhân, cậu tưởng quảng cáo lúc trước phải chụp lại nên cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía Lục Viễn đang quay cảnh dạo phố.

Lục Viễn đang đeo một chuỗi vòng tay vỏ sò lên tay Nhâm Mẫn Mẫn.

Giang Nguyên dời mắt, giơ tay lên nhìn giờ. Hiện tại là bốn giờ, cậu nói: "Ở lại đoàn phim ăn tối rồi hãy đi."

Viên Viên Viên gật đầu: "Được, vậy em về khách sạn thu dọn hành lý trước."

Sau khi Viên Viên Viên rời đi, Giang Nguyên không trở về xe MPV nằm điều hòa mà là tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, chờ nhận cơm hộp.

Giang Nguyên vừa mới ngồi, một cái bóng đen đã đổ ập xuống.

Giang Nguyên không nhúc nhích, mấy giây sau, bóng đen mở miệng nói trước: "Uống nước cam không?"

Lúc này Giang Nguyên mới ngẩng đầu lên.

Người đang đứng trước mặt cậu là Tạ Niên, cậu ta đang cầm một chai nước cam ướp lạnh, là nhãn hiệu mà Giang Nguyên thường uống.

Giang Nguyên hơi muốn uống.

Nhưng uống xong thì phải mời lại, cậu chỉ còn một cảnh cuối là đóng máy, không có cảnh của Tạ Niên thì không thể gặp nhau được mà mời.

Giang Nguyên lắc đầu: "Tôi không khát."

Tạ Niên cười cười, ngồi xuống cạnh cậu, mở nắp chai nước cam uống một hớp: "Hôm nay cậu phải đi rồi à?"

Giang Nguyên đáp: "Ừ."

Tạ Niên nhìn địa điểm đang quay ở đằng xa.

Lục Viễn và Nhâm Mẫn Mẫn đang ăn chung một bát sinh tố xoài, hai người trán kề trán, là một hình ảnh rất đẹp.

Tạ Niên cong môi: "Cậu rất ít khi nói chuyện với người khác."

Giang Nguyên chớp mắt mấy cái: "Cái gì?"

"Cậu và đồng đội của cậu." Tạ Niên xoay mặt, mỉm cười nhìn Giang Nguyên: "Hình như quan hệ rất tốt."

Nhắc tới Lục Viễn, Giang Nguyên lập tức phấn chấn lên: "Đúng vậy, tôi với Lục — —"

Đột nhiên cậu nhớ tới việc Đào Dịch Nhiên gọi Lục Viễn là A Viễn, Giang Nguyên thấy hơi không vui. Rõ ràng Lục Viễn và Đào Dịch Nhiên không thân mấy, Đào Dịch Nhiên thật biết tranh thủ cơ hội! Giang Nguyên dứt khoát đổi xưng hô: "A Viễn là bạn thân nhất của tôi."

Mặc dù trước mắt là anh đang đơn phương cậu.

Tạ Niên cười: "Thật hâm mộ."

Giang Nguyên gật đầu liên tục: "Đúng vậy, làm bạn với Lục Viễn sướиɠ lắm."

Tạ Niên cười càng thoải mái: "Tôi đang hâm mộ Lục Viễn cơ."

Giang Nguyên tiếp tục gật đầu, sau đó mới phát hiện không đúng, cậu chậm chạp hỏi: "Ý anh nói là — —"

"Tôi cũng muốn trở thành bạn thân nhất của cậu." Tạ Niên lấy một chai nước cam khác từ sau lưng ra, trong mắt đều là ý cười: "Bạn bè mời nhau chai nước thôi, không cần mời lại đâu."

Cách đó không xa, Tưởng Dược Minh nhìn chằm chằm tương tác giữa Tạ Niên và Giang Nguyên, bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay.

Mặt trời lặn, Lục Viễn đã quay xong. Anh nhìn xung quanh mà không thấy Giang Nguyên đâu mới đi về phía xe MPV. Mới đi được mấy bước, một bóng người màu tím đã chặn anh lại.

"Anh Lục." Người đàn ông ngượng ngùng nhìn anh: "Tôi có mấy lời muốn nói với anh."

Lục Viễn liếc một cái đã nhận ra người đàn ông mặc áo sơ mi màu tím là người tối qua đứng trước cửa phòng Giang Nguyên.

Anh hỏi: "Cái gì?"

Lục Viễn đã quay phim cả ngày dưới cái nắng chói chang, không tránh khỏi tản ra mùi mồ hôi thoang thoảng. Đứng ở khoảng cách gần, Tiểu Phùng ngửi thấy thì trong lòng dậy sóng, hắn không kìm được nháy mắt mấy cái: "Ở đây nói không tiện, chúng ta đổi chỗ đi."

Ánh mắt Lục Viễn hơi lóe lên, anh bước đi: "Đi thôi."

Bên kia, Giang Nguyên chạy đến quầy nước giải khát ướp lạnh gần đó mua hai ly nước cam vắt, bỏ thêm đá vào đầy ly.

Cậu không muốn uống nước cam của Tạ Niên.

Bạn thân nhất chỉ nên có một thôi, cậu đã có Lục Viễn rồi, không cần những người khác.

Lục Viễn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu, cậu cũng chỉ một lòng một dạ đối xử tốt với anh!

Giang Nguyên cẩn thận bưng hai ly cam vắt trở về phim trường, nhân viên công tác đang thu dọn các thiết bị, không thấy Lục Viễn đâu.

Lên xe MPV rồi?

Giang Nguyên vừa muốn leo lên xe MPV, đột nhiên ánh mắt cậu ngưng lại, nhìn về phía trước.

Lục Viễn đang đi theo một người mặc áo sơ mi tím quẹo vào một cái ngõ nhỏ.

Giang Nguyên híp mắt lại, người áo sơ mi tím có hơi quen mắt.

Hình như là — —

Tiểu Phùng!

Là tên Tiểu Phùng nói thích cậu!

Giang Nguyên kinh hãi, chẳng lẽ tối qua lúc Tiểu Phùng gõ cửa phòng cậu đã bị Lục Viễn nhìn thấy?!

Giang Nguyên nhanh chóng đuổi theo, trên đường chạy, cậu còn thận trọng che chở hai ly nước cam.

Cậu quẹo vào hẻm nhỏ, mới vừa chạy được mấy bước, Giang Nguyên đã nghe thấy một tiếng động khá nặng nề.

Phía trước, Lục Viễn đấm một quyền vào bụng Tiểu Phùng, hắn lập tức ôm bụng, đau đớn ngồi xổm xuống đất.

"!"

Giang Nguyên lập tức núp qua một bên, tim cậu đập ngày càng dữ dội, trong đầu chỉ vang vọng một tiếng nói.