Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 58

Mấy phút sau, Đào Dịch Nhiên đánh vỡ sự yên lặng trước: "Cái đm! Anh vai u thịt bắp thế mà cmn lại là 0!"

Môi Tiểu Phùng run rẩy: "Cậu cũng là 0?"

Đào Dịch Nhiên nhướng mày: "Nếu không thì sao?"

Trong phòng lại im lặng một lần nữa, nhưng hai người đã vào trạng thái súng đã lên nòng, không bắn không được. Đào Dịch Nhiên đề nghị: "Vậy tối nay anh làm 1 đi."

Tiểu Phùng lập tức lắc đầu: "Tôi chỉ làm 0 thôi, hay là cậu tới đi."

Đào Dịch Nhiên lập tức đứng lên, mỗi một tế bào đều tràn ngập sự kháng cự: "Tôi là thuần 0, tuyệt đối sẽ không làm 1!"

Đào Dịch Nhiên cực kỳ uất ức: "Tối nay tôi bị anh hại chết rồi, từ khi khai trai tới giờ, tôi chưa bao giờ phải tự thẩm đâu!"

Tiểu Phùng càng không vui: "Là cậu hại tôi mới đúng! Nếu không phải tại cậu lấy Giang Nguyên ra đùa bỡn tôi, tôi đã đi hẹn hò với mãnh 1 mới quen ở khách sạn rồi! Sao còn lãng phí thời gian ở đây với cậu chứ?"

Nghe được tên Giang Nguyên, đầu óc Đào Dịch Nhiên chợt xoay chuyển, cậu ta hừ một tiếng: "Ai đùa anh, rõ ràng là do chính anh có vấn đề."

Tiểu Phùng như bị đạp trúng đuôi, hắn chỉ vào Đào Dịch Nhiên hỏi: "Tôi thì có vấn đề gì?"

"Ai kêu anh là 0, là đồng loại với người ta chứ." Đào Dịch Nhiên căm tức nói: "Người ta chỉ cần loại 1 mạnh mẽ như Lục Viễn thôi."

Tiểu Phùng há to miệng: "Cậu, cậu nói Lục Viễn cũng là gay à?"

Đào Dịch Nhiên nhìn dáng vẻ thèm muốn của Tiểu Phùng mà đau đầu kinh khủng. Tiểu Phùng đã đói khát đến mức này rồi mà bản thân cậu ta lại không nhận ra hắn là một 0!

Đúng là mắt bị quạ mổ!

Đào Dịch Nhiên bỗng nghĩ đến một ý tưởng mới, bên phía Giang Nguyên không thành công, vậy thì ra tay từ chỗ Lục Viễn, hiệu quả cũng như nhau thôi!

Cậu ta cố ý giật dây: "Đúng vậy, Lục Viễn thích loại 0 như anh nhất đó. Anh có muốn đi thử chút không?"

Đương nhiên là Tiểu Phùng rất thích Lục Viễn. Anh có sự đan xen giữa nam sinh và đàn ông, tràn đầy hormone nam tính, khí chất sạch sẽ như ánh mặt trời. Ngày đầu vào đoàn, hắn vừa thấy anh đã cảm thấy chân mềm nhũn, nhưng nghĩ Lục Viễn là trai thẳng nên còn thấy tiếc một đoạn thời gian.

Giờ biết Lục Viễn là gay, Tiểu Phùng còn hưng phấn hơn khi biết Giang Nguyên là gay. Hắn vô thức cọ vào chăn, ánh mắt mê ly, nói: "Muốn chứ! Lục Viễn công như vậy, dĩ nhiên phải thử!"

Đào Dịch Nhiên gật đầu, bản thân cũng chán nản mà tự thẩm cho xong.

"Đúng vậy, ai chẳng muốn ngủ với Lục Viễn một lần chứ."

Giang Nguyên gặp ác mộng cả đêm.

Đầu tiên là mơ thấy tên biếи ŧɦái chết tiệt kia liếʍ tai cậu, sau đó là thấy Tiểu Phùng cứ đuổi theo gọi cậu là "chồng".

Lúc sắp bị Tiểu Phùng đuổi kịp, Giang Nguyên bị dọa cho tỉnh lại.

Bốn năm giờ sáng, ngoài cửa sổ có ánh sáng mờ mờ, Giang Nguyên xoay người xuống giường. Lúc rửa mặt, cậu nhìn vào gương, thấy mình chảy đầy mồ hôi lạnh.

Lúc xuống nhà hàng của khách sạn ăn sáng, Viên Viên Viên vừa thấy Giang Nguyên đã bị dọa sợ: "Anh Nguyên Nguyên, anh khó chịu chỗ nào hả?"

Lục Viễn cũng nhìn về phía Giang Nguyên.

Giang Nguyên bưng cháo hải sản ngồi xuống, cả người như bị rút hết sinh khí, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.

"Không." Cậu chậm chạp lắc đầu: "Nằm mơ thấy một chuyện rất khủng khϊếp."

Lục Viễn giơ tay lên, mu bàn tay vừa chạm vào trán Giang Nguyên, cậu đã ngả về sau né tránh theo bản năng, bật thốt lên: "Anh làm gì..." Sau khi thấy rõ là Lục Viễn, cậu mới yên tâm thở phào: "Là anh à, làm tôi sợ gần chết."

Giang Nguyên chủ động kề trán mình vào mu bàn tay Lục Viễn, múc muỗng cháo đưa vào miệng, lẩm bẩm nói: "Tôi không bị sốt."

Lục Viễn thấy nhiệt độ của Giang Nguyên bình thường mới thu tay về: "Mơ thấy gì thế?"

"Mơ thấy đàn ông-----" Giang Nguyên mím chặt môi.

Không thể nói là do cậu bị đàn ông thích nên mới gặp ác mộng, như thế sẽ khiến Lục Viễn thấy tổn thương!

Cậu cúi đầu khuấy cháo, hàm hồ nói: "Thấy mấy chuyện khó chịu."

Viên Viên Viên đề nghị: "Cứ để một cây kéo dưới gối là có thể đuổi mấy thứ không tốt đi, sẽ không gặp ác mộng nữa."

Trong miệng Giang Nguyên đầy cháo, nhưng cậu lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Pài chừ mi chín dị oan!”

Viên Viên Viên không nghe rõ: "Cái gì?"

Lục Viễn nói: "Bài trừ mê tín dị đoan."

"Đúng đúng!" Giang Nguyên nuốt cháo xuống, ra vẻ người từng trải: "Chúng ta phải tin vào khoa học, tôi gặp ác mộng chỉ do bị dọa sợ thôi."

Viên Viên Viên hỏi: "Bị cái gì dọa vậy?"

Giang Nguyên lại nhanh chóng cúi đầu xuống khuấy cháo trong bát, chột dạ nhỏ giọng nói: "Phim kinh dị."

Thật ra cũng không hẳn là nói dối, trừ Lục Viễn ra, bất cứ người đàn ông nào thích cậu cũng là một bộ phim kinh dị đối với cậu!

Lục Viễn nhìn đỉnh đầu Giang Nguyên, trong đầu anh hiện lên người đàn ông đứng ở cửa phòng Giang Nguyên tối hôm qua. Anh gắp một cái bánh trứng, nhai một cách rất bình tĩnh.

Ăn sáng xong thì bắt đầu làm việc, cảnh ở bờ biển của Giang Nguyên chỉ còn hôm nay, quay xong là cậu có thể về thủ đô trước.