Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 57

Giang Nguyên không hề có ấn tượng, nhưng dù sao cũng đã báo tên rồi, cậu cúi đầu nhìn qua khe dây chống trộm, sau đó mở cửa.

Cửa chỉ để hở một tí, Giang Nguyên quan sát bên ngoài, thấy một người đàn ông cơ bắp mặc một chiếc áo bó sát màu hồng và quần đùi trắng.

Hắn còn xịt nước hoa, mùi hương xộc vào mũi Giang Nguyên khiến cậu muốn hắt hơi.

Cậu thấy người đàn ông này có hơi quen mắt, rốt cuộc cũng nhớ ra.

Là nhân viên hậu cần đưa lon coca cho cậu!

Giang Nguyên an tâm, mở dây phòng trộm, thò gương mặt tươi cười ra nói: “Hoá ra là anh! Tìm tôi có việc gì thế.”

Lòng người đàn ông nở hoa, hắn nhìn Giang Nguyên, khuôn mặt đỏ ửng: “Ngoài cửa không tiện nói, chúng ta vào trong trước đã.”

Người đàn ông nhấc chân định bước vào phòng.

Chuông cảnh báo của Giang Nguyên tức khắc vang lên.

Không đúng.

Tình huống này hơi quen, lúc trước cậu ở đoàn phim cũng có mấy nữ diễn viên gõ cửa phòng cậu, nói y hệt người đàn ông này! Sau khi vào phòng, họ còn tán tỉnh cậu nữa!

Chẳng lẽ – –

Đồng tử Giang Nguyên giãn to.

Lần này không phải đυ.ng phải hai người đàn ông đang hẹn hò, mà là có một người đàn ông chủ động tìm đến cậu, muốn thân thiết với cậu hơn!

No!

Giang Nguyên trong nháy mắt nổi hết cả da gà, cậu nhìn hướng đi của người đàn ông, nhanh như cắt đóng cửa lại, thuần thục khoá trái cửa, cài xích phòng trộm, sau đó nói với bên ngoài.

“Hắt xì! Tiểu Phùng anh tìm lầm người rồi! Tôi không phải!”

Giang Nguyên nói xong, ngoài cửa không có tiếng động gì.

Cậu vỗ nhẹ l*иg ngực đang đập thình thịch, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không dám mở cửa ra kiểm tra tình hình, lỡ tên Tiểu Phùng đó còn đứng ở cửa thì sao, đáng sợ lắm.

Nhất là khi chuyện này có khả năng xảy ra rất cao, trong phim toàn thế mà.

Cứ đứng ngoài đi, cậu không quan tâm!

Giang Nguyên vẫn còn sợ hãi. Cậu bước vào phòng tắm, kéo áo phông lên đến ngực rồi lại thả ra. Cậu ghé sát lại gần bồn rửa tay, nhìn chằm chằm gương mặt của mình trong gương.

Đôi mày, đôi mắt, cái mũi, cái miệng y đúc cậu của trước kia, vậy tại sao bây giờ lại hay thu hút đàn ông như vậy?

Sợ quá!

Giang Nguyên rùng mình, chà xát cánh tay đang nổi da gà rồi đi tắm.

Cùng lúc đó, Tiểu Phùng vẫn còn đứng ở cửa phòng 501, hắn vừa thấy khó hiểu vừa thấy không cam lòng.

Rốt cuộc là sao, không phải Giang Nguyên có tình ý với hắn à, sao lại nói hắn tìm nhầm người?

Nghe ý của Giang Nguyên, đích thực là cậu biết hắn thích đàn ông mà.

Tiểu Phùng lại gõ cửa lần nữa, nhưng bên trong không có tiếng trả lời. Chẳng lẽ Đào Dịch Nhiên và Giang Nguyên bắt tay đùa giỡn hắn?

Lúc này Tiểu Phùng mới chịu thôi, tiếc nuối chuẩn bị đi xuống lầu.

Ngay khi hắn xoay người lại, một giọng nói quen thuộc đã truyền tới.

"A Viễn, cảnh hôm nay cậu diễn hay quá..." Đào Dịch Nhiên chợt im bặt, cậu ta cố làm ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Tiểu Phùng: "Đạo diễn Phùng, sao anh lại ở đây?"

Khóe mắt Đào Dịch Nhiên liếc nhìn phản ứng của Lục Viễn, cậu ta tiến lên, vội vàng nói: "Anh tới tìm anh Nguyên sao? Vừa từ phòng anh ấy đi ra à."

Tầm mắt của Tiểu Phùng đảo qua đảo lại giữa Đào Dịch Nhiên và Lục Viễn. Qua mấy giây, hắn kéo Đào Dịch Nhiên qua, tức giận nói: "Tôi tìm cậu!"

Kế hoạch của Đào Dịch Nhiên vốn là muốn để Lục Viễn "bắt gian", nhưng không ngờ Tiểu Phùng lại nói là đến tìm cậu ta. Đào Dịch Nhiên không phản ứng kịp: "Tìm tôi ư?"

Tiểu Phùng nghiến răng: "Cậu ở phòng nào, chúng ta đi vào nói chuyện."

Trong lòng Đào Dịch Nhiên thầm mắng, Tiểu Phùng đúng là ngu như heo, đây không phải đang nói cho Lục Viễn biết bọn họ rất thân sao!

Đào Dịch Nhiên vội vàng nhìn Lục Viễn, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp vòng qua hai người bọn họ, cà thẻ vào phòng.

Được rồi, người ta còn không thèm nhìn cậu ta nữa.

Trên đường từ phim trường về, cậu ta đuổi theo Lục Viễn, tự lảm nhảm cả một đường mà anh không thèm đáp nửa câu.

Ánh mắt Đào Dịch Nhiên lại nhìn sang Tiểu Phùng, mùi nước hoa đàn ông xộc vào mũi càng làm cậu ta ngứa ngáy hơn.

Đêm dài đằng đẵng, ngủ với Lục Viễn không được, vậy ngủ với Tiểu Phùng cũng không tệ.

Đào Dịch Nhiên mập mờ ngoắc vào ngón tay của Tiểu Phùng: "Anh gấp cái gì, đi với tôi, phòng tôi ở ngay phía trước thôi."

Tiểu Phùng bị Đào Dịch Nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mềm chân, cơn giận đã biến mất sạch sành sanh, hắn rạo rực đi theo cậu ta về phòng.

Vừa vào cửa, cả hai đã đóng sầm cửa lại, đèn còn chưa bật đã quấn lấy nhau cuồng nhiệt.

Bầu không khí nóng bỏng lan tỏa trong bóng tối, mấy phút sau, giọng nói kinh ngạc của Đào Dịch Nhiên vang lên: "Anh Phùng, anh đang làm gì vậy?"

Không khí lắng đọng lại vài giây, Tiểu Phùng ngập ngừng nói: "Tôi tự mở, mở rộng, chẳng lẽ cậu muốn giúp tôi sao?"

Nghe vậy, Đào Dịch Nhiên bật đèn lên, cả căn phòng nháy mắt sáng như ban ngày.

Hai người đợi một hồi để thích ứng với ánh sáng. Đợi đến khi thấy rõ nơi mà ngón tay đang cắm vào, cả hai đều im re.