Chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này Giang Nguyên mới hỏi Lục Viễn: “Đã biết là không bắt được, vì sao anh vẫn báo cảnh sát?”
Cả hai sóng vai ra khỏi khách sạn, đi đến chỗ chụp ảnh ở chợ đêm.
Ánh hoàng hôn dừng ở đuôi tóc Lục Viễn, phủ một màu cam nhạt, anh chậm rãi nói: “Thời Xuân Thu có một vị tướng quân tên là Điền Nhương Thư, ông bị phái đi tấn công liên quân của hai nước Tấn và Yến, còn giám quân là sủng thần Trang Giả của vua Tề. Điền Nhương Thư và Trang Giả hẹn nhau, giữa trưa ngày hôm sau gặp nhau tại cổng doanh trại…”
Giang Nguyên thích thú lắng nghe, nhưng mà nghe xong, cậu thấy rất khó hiểu: “Sao tự dưng lại kể chuyện lịch sử thế?”
“Đây là điển cố gϊếŧ gà dọa khỉ.”
Giang Nguyên ngơ ngác nửa phút, sau đó mới bừng tỉnh nói: “Anh muốn báo cảnh sát để gϊếŧ gà dọa khỉ.”
Lục Viễn cười nói: “Phải dùng luật pháp để bảo vệ bản thân, chờ lập án xong, cậu hãy đăng nó lên weibo.”
Giang Nguyên chớp mắt: “Ồ, tôi hiểu rồi! Đăng lên mạng cho kẻ kia thấy, lần sau hắn không dám gửi nữa!”
Lục Viễn nói: “Hắn ta không cần phải lên mạng xem.”
Cách đó không xa, chợ đêm mà đoàn phim thuê vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy bóng dáng bận rộn của nhân viên hậu cần.
Ánh mắt Lục Viễn hơi tối đi: “Hắn ta đang ở trong đoàn phim, có thể thấy rất rõ ràng.”
Giang Nguyên kinh ngạc: “Cái gì? Đoàn phim có anti-fan của tôi sao?”
Tâm trạng buồn bực của Lục Viễn bị sự ngốc nghếch của Giang Nguyên chọc cười, anh không nhịn được, nói: “Anti-fan của cậu nhiều lắm à?”
Giang Nguyên liếc anh: “Cái này không phải anh rõ hơn tôi sao.”
Lục Viễn là fan chân chính của cậu, chắc chắn thường xuyên lên mạng chiến đấu với anti-fan.
Giang Nguyên rất tò mò, không biết Lục Viễn ở trên mạng có đăng mấy bình luận linh tinh như “Nguyên Nguyên đẹp trai quá! Tôi yêu Nguyên Nguyên!”, “Mong được gả cho Nguyên Nguyên!” không.
Lục Viễn không biết suy nghĩ trong đầu Giang Nguyên, anh nói: “Hiện giờ chưa thể xác định là ai, nhưng nhất định là người trong đoàn phim, chắc chắn sẽ không chỉ xảy ra một lần. Báo cảnh sát chỉ là kế lừa hắn ta, để hắn ta nghĩ rằng chúng ta vẫn chưa phát hiện ra.”
Giang Nguyên nửa hiểu nửa không gật đầu, nhưng cậu chưa làm rõ được một chuyện: “Vậy đăng weibo làm gì?”
“Cho những con khỉ kia xem.”
“Con khỉ nào?”
“Những con khỉ trước kia, hiện tại và trong tương lai định gửi hàng quấy rối.”
Giang Nguyên đột nhiên ngừng lại, Lục Viễn thấy vậy cũng dừng theo, anh quay đầu lại nhìn cậu: “Sao thế?”
Giang Nguyên cố gắng nhịn, cậu giơ tay quệt mạnh đôi mắt đang cay cay.
Cậu không muốn khóc đâu, nhưng mà Lục Viễn đối xử với cậu tốt quá!
Cậu thật sự rất cảm động!
Giang Nguyên khẽ hít mũi, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Không có gì, cát bay vào mắt thôi.”
*
Nội dung kịch bản là chuyến du lịch nhân dịp tốt nghiệp ở chợ đêm gần biển, khi nam chính và nam thứ quyết tuyệt với nhau. Bước ngoặt của câu chuyện là lúc nam chính giải cứu một người bị đánh đập bởi đám lưu manh, từ thù thành bạn của người đó.
Cảnh quay của Giang Nguyên rất ngắn, sau khi quay xong cậu liền ngồi một bên nhìn Lục Viễn và Tạ Niên diễn.
Không thể không nói, kỹ thuật diễn xuất của hai người cực kỳ xuất sắc, gần như hoàn toàn đắm chìm vào trong vai của mình.
Thậm chí khi Tạ Niên tung một cú đấm vào mặt Lục Viễn, Giang Nguyên cũng vô thức rụt người theo.
Không đúng.
Giang Nguyên cảm thấy có gì đó lạ lạ, cậu bất ngờ quay đầu lại, thấy một người đàn ông xa lạ cầm lon coca lạnh dí vào mặt cậu, còn bật cười nhìn cậu.
Giang Nguyên sờ mặt, quả nhiên dính chút nước, cậu bực bội nói: “Anh làm gì thế?”
Người đàn ông nhanh chóng nói: “Trời nóng quá, lấy một lon nước lạnh cho cậu giải khát.”
Giang Nguyên chớp mắt, hoá ra là phúc lợi của đoàn phim, cậu nhận lấy lon coca, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Rồi quay đầu lại tiếp tục coi cảnh quay.
Người đàn ông bên cạnh vẫn luôn phấn khích nhìn chằm chằm gương mặt cậu, trong lòng kích động vạn phần.
Giang Nguyên cười với mình! Đào Dịch Nhiên không lừa mình, Giang Nguyên quả thật có ý với mình!
Người đàn ông càng nhìn Giang Nguyên, lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, hắn kẹp chặt hai chân, mừng thầm chạy đi.
– –
Quay liên tục cho tới sáng, Giang Nguyên trở về phòng liền ngả người xuống sô pha.
Cậu định nằm nghỉ ngơi một lát, rồi dậy đi tắm rửa.
Cộc cộc.
Lúc này, có người gõ cửa.
Giang Nguyên ngồi bật dậy, nhưng không ra mở cửa mà lại hỏi: “Ai?”
Sau vụ nhận hàng quấy rối, khách sạn cam đoan rằng sẽ không cho phép những người không liên quan tuỳ ý vào thang máy, nhưng cậu vẫn cảnh giác.
Lục Viễn nói người căm ghét cậu đang ở trong đoàn phim, lỡ như lần này hắn ta đích thân tìm tới cửa uy hϊếp thì sao!
“Là tôi.” Giọng nói ngại ngùng của một người đàn ông vang lên: “Mau mở cửa.”
Giang Nguyên càng cảnh giác: “Tôi không biết anh là ai! Mau nói tên!”
Người đàn ông nói nhỏ: “Tôi là Tiểu Phùng đây, sao còn chưa mở cửa?”
Tiểu Phùng?