Vấn đề là, liệu có đó có phải chỉ là một cái ôm giữa bạn bè với nhau không?
Nếu như Lục Viễn gặp chuyện, cần một cái ôm, cậu cũng sẽ không chút do dự ôm anh.
Thế nên, thật ra cậu và Lục Viễn có thân mật hơn cũng không sao?
Giang Nguyên vô cùng hoang mang, sự khϊếp sợ ban đầu của Viên Viên đã biến mất, sau đó nhanh chóng biến thành cơn giận dữ, lần đầu tiên cậu thấy cô ấy điên tiết đến vậy: “Thật quá đáng! Em sẽ báo cảnh sát!”
Giang Nguyên chớp mắt,quan sát biểu cảm của Viên Viên Viên.
Dựa theo biểu hiện của Viên Viên Viên khi cô ấy nhìn cảnh Lục Viễn ôm cậu, hình như cũng không nghĩ gì nhiều.
Giang Nguyên đã thông suốt, quả nhiên mình đã nghĩ đúng.
Không phải chỉ có người yêu mới được tiếp xúc thân mật, bạn bè cũng có thể!
Cơn buồn bực khi nhận được món hàng quấy rối hóa thành hư không, cậu lắc đầu nói: “Không cần, đây không phải lần đầu tiên. Anh từng thử rồi, bọn họ rất thận trọng, không tra được người gửi.”
Viên Viên Viên rất bất đắc dĩ: “Vậy anh cứ để mặc bọn họ làm càn sao?”
“Cậu có ấn tượng gì về người đưa đồ cho mình không?” Lục Viễn hỏi.
Giang Nguyên xoay người, thấy anh đã lấy con búp bê ghê rợn kia đi.
Cậu nhất thời không hiểu ý anh, nhưng rất nhanh đã lục lại ký ức. Một phút sau, cậu nói: “Cao tầm 1m7, da trắng xanh, đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo phông xanh lam và quần jeans xanh nhạt, có hai nốt ruồi ở má trái và gần tai.”
Nói xong, Giang Nguyên hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Lục Viễn cầm thùng giấy đi ra ngoài: “Kiểm tra CCTV.”
Giang Nguyên và Viên Viên Viên nhanh chóng đuổi theo sau.
Đến khi ba người bọn họ đi vào thang máy, cách đó không xa, cửa phòng 510 lặng lẽ đóng lại.
Đào Dịch Nhiên dựa vào ván cửa, sự căm hận lộ rõ trên mặt, muốn giấu cũng không được.
Cậu ta đã nhìn thấy!
Lục Viễn vậy mà lại chủ động ôm Giang Nguyên!
Chả trách lần trước ở thang máy, anh ta lại che mắt Giang Nguyên, hoá ra là sợ làm bẩn mắt người trong lòng mình sao?
Hơn nữa cậu ta vẫn luôn thấy kỳ lạ, một Giang Nguyên mũi cao hơn đầu sao tự dưng lại chủ động muốn lập nhóm với Lục Viễn, đã vậy còn tình nguyện làm nền cho anh ta.
Hoá ra là vì tình yêu! Giang Nguyên cũng đồng tính!
Hừ!
Đúng là một cặp nam nam không biết xấu hổ, không ngờ đã sớm cặp kè sau lưng mình!
Mắt Đào Dịch Nhiên đảo một vòng, cậu ta móc điện thoại ra, nhấn nút gọi cho một giám đốc điều hành đang mập mờ với mình gần đây.
“Nhiên Nhiên, tối nay xong việc có muốn qua phòng tôi chơi không?” Cuộc gọi vừa kết nối, người đàn ông đã cợt nhả.
Thật ra Đào Dịch Nhiên cũng khá ưng người này, dáng người săn chắc, thân hình cao lớn, cậu ta tính dành một khoảng thời gian trong mấy ngày này để trải nghiệm cơ thể vị giám đốc điều hành này.
Nhưng so với Lục Viễn thì còn kém xa!
Nếu muốn ly gián được Lục Viễn và Giang Nguyên, cái bắp đùi này đóng vai trò rất lớn! Cậu ta không chiếm được Lục Viễn, Giang Nguyên cũng đừng hòng!
Đào Dịch Nhiên cười nói: “Anh Phùng, tôi sợ khi anh biết tin này, anh sẽ chướng mắt tôi.”
Người đàn ông cười to: “Sao có thể chứ, cậu không biết đâu Nhiên Nhiên. Kể từ ngày đầu tiên cậu gia nhập nhóm, tôi đã nhớ thương cậu ngày đêm, trong mơ cũng chỉ toàn là cậu đó.”
Đạo Dịch Nhiên khoái vô cùng, nhưng vì chia rẽ Lục Viễn và Giang Nguyên, cậu ta vẫn nói: “Anh Phùng, hôm nay Giang Nguyên đến hỏi tôi về anh đấy.”
Người đàn ông sửng sốt: “Cậu ấy hỏi tôi làm gì?”
“Anh không biết à?” Đào Dịch Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc: “Giang Nguyên cũng là gay đó!”
Hô hấp người đàn ông trở nên dồn dập, Đào Dịch hơi hài lòng trước sự thúc đẩy của mình, đồng thời cảm thấy rất bực mình khi người đàn ông biết Giang Nguyên là gay, kích động chả khác nào chó thấy thịt.
Cậu ta có chỗ nào đặc biệt hơn người chứ, không phải cũng có một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng thôi sao?!
Đào Dịch Nhiên khịt mũi: “Cậu ta ở phòng 501, nằm ngủ cả ngày, buổi tối rảnh lắm.”
Rồi nhanh chóng cúp máy.
*
Giang Nguyên và Lục Viễn tới phòng giám sát, kiểm tra CCTV, người đàn ông giao hàng lúc 5:01, từ đầu đến cuối đều đè mũ cúi thấp đầu, CCTV không quay được mặt anh ta.
Khoảng 5:10, người đàn ông giao hàng rời khỏi khách sạn.
Giám đốc khách sạn lần đầu tiên gặp phải chuyện này, anh ta dè dặt nói: “Không quay được mặt, cũng không có bất cứ manh mối nào, có báo cảnh sát cũng vô dụng.”
Giang Nguyên vừa định hùa theo thì Lục Viễn nói: “Vẫn phải báo cảnh sát.”
Cậu quay đầu nhìn Lục Viễn, thấy anh đưa điện thoại gần màn hình giám sát, chụp một tấm rồi cất đi, nói: “Bây giờ báo luôn.”
Mười phút sau, cảnh sát tới nơi, bọn họ ghi chép một số thứ rồi nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi phòng giám sát, Viên Viên Viên nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ quay phim rồi, các anh đến chỗ phim trường trước đi, em lên lầu lấy ít đồ đã!”
Sau đó chạy vào thang máy.