Sau đó cậu đóng cửa.
Sắc mặt Đào Dịch Nhiên trắng bệch, cậu ta nghiến răng ken két.
Lúc này Lục Viễn cũng đi đến phòng bên cạnh Giang Nguyên, mở cửa vào phòng, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn cậu ta một cái.
Đào Dịch Nhiên tức giận hếch mũi lên, siết chặt nắm đấm đánh liên tiếp về phía phòng Giang Nguyên, rồi thở phì phò đi về phía trước.
Giang Nguyên đánh một giấc tới chiều tối, nếu không phải có tiếng gõ cửa, có khi cậu còn ngủ thêm.
Cửa ban công mở toang, gió biển từ từ thổi vào trong phòng, ánh hoàng hôn màu cam hồng nhuộm cả bầu trời thành một màu sắc lộng lẫy, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng của sóng biển.
Giang Nguyên xoay người xuống giường, dụi mắt đi ra mở cửa.
Không ngờ bên ngoài lại là một người xa lạ.
Do không mang khẩu trang, cậu đang định đóng cửa theo bản năng thì đã nghe người bên ngoài nói: “Hàng của anh, xin hãy ký nhận.”
Động tác của Giang Nguyên ngừng lại, cậu rất khó hiểu, hỏi nhỏ: “Hàng nào? Tôi không có đặt đồ gì hết.”
Người giao hàng nhìn số phòng nói: “Có phải là anh Giang phòng 501 không?”
Giang Nguyên gật đầu.
Anh ta đưa cho cậu một cái hộp giấy nói: “Xin anh hãy ký nhận.”
Giang Nguyên ký xong liền đóng cửa, tuỳ tiện quăng hộp giấy lên trên bàn. Cậu vào nhà vệ sinh, vừa định đưa bàn chải vào trong miệng thì hai mắt bỗng dưng sáng lên.
Chẳng lẽ là hàng mà Lục Viễn đặt cho mình?!
Giang Nguyên nhanh chóng rút bàn chải ra, lấy khăn bông lau vài cái, sau đó phi ra ngoài nhanh như cắt, bổ nhào vào cái bàn, xé băng dán ra.
Cậu thích đàn phong cầm, có khi nào Lục Viễn mua nó tặng cậu không? Những cái hộp này hình như không để vừa? Hay là đĩa game?
Cậu vẫn luôn không có dịp mua món đồ chơi ấy!
Giang Nguyên dùng tay không xé rách ba lớp băng dán, lòng tràn ngập háo hức chờ mong mở hộp ra. Kết quả vừa nhìn món đồ bên trong, cậu đột nhiên rút tay về, hất bay cái hộp đi.
Cái hộp rớt xuống đất, một con búp bê lăn ra ngoài, trên mặt dán tấm hình trắng đen chụp Giang Nguyên đang mỉm cười, trước ngực cắm một con dao, trên áo còn dính đầy vết đỏ sẫm trông y như thật.
“Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Nguyên không cử động, cả người dán vào cái bàn, không dám thở mạnh, chắc chẳng tới mức tìm tới cửa chém chết cậu chứ?!
“Anh Nguyên chắc vẫn đang ngủ.” Đúng lúc này, giọng Viên Viên Viên vang lên.
Cô ấy đang nói chuyện với ai thế? Là… Lục Viễn à?! Giang Nguyên vọt tới nắm lấy nắm cửa, mở cửa ra.
Bên ngoài cửa, Lục Viễn định rời đi thì thấy mặt Giang Nguyên tái mét, cánh tay vẫn đang run rẩy, anh nhạy bén nhận ra có điều gì đó không đúng, bước nhanh vào phòng: “Có chuyện gì?”
Giang Nguyên tự dưng không nhịn được tủi thân, mắt đỏ lên. Cậu như đang tố cáo, nói: “Bọn họ lại gửi cho tôi món đồ kỳ quái.”
Đời trước, sau sự kiện sinh viên Học viện Âm nhạc tự tử, cậu liên tục nhận được hàng chuyển phát nhanh.
Có vòng hoa ghi tên cậu, di ảnh của cậu, có cả một con chuột chết đẫm máu.
Cậu cho rằng đời này chỉ cần không bị dính vào tai tiếng đạo nhạc thì loại chuyện này sẽ không lặp lại nữa, không ngờ vẫn tránh không thoát!
Giang Nguyên hơi tức giận, cũng có một chút sợ hãi, nhưng phần nhiều vẫn là sự ấm ức.
Hai mắt cậu đỏ lên, cậu nói câu mà bản thân từng nói qua vô số lần: “Tôi không đạo nhái tác phẩm của người khác.”
Không có ai tin cậu, kể cả một ít fans của cậu, bọn họ bảo chỉ cần cậu biết sửa sai, bọn họ sẽ tiếp tục yêu cậu, ủng hộ cậu.
Nhưng Lục Viễn chắc chắn sẽ tin cậu, cậu biết.
Lúc này, Lục Viễn đã phát hiện con búp bê kinh dị nằm trên mặt đất, trong mắt anh nổi lên sát khí, nhưng đã nhanh chóng bị nén lại.
Lục Viễn không nhịn được, và cũng không có ý định đó, anh lập tức dùng sức kéo cậu trai trước mặt vào lòng.
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cậu, một tay khác nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Ừm, tôi làm chứng. Giang Nguyên sẽ không, vĩnh viễn sẽ không đạo nhái tác phẩm của người khác.”
Giang Nguyên dụi mắt vào áo sơmi Lục Viễn, bỗng nhiên phát hiện điều gì đó không đúng.
Lục Viễn ôm cậu!
Đã thế hai người còn đang ở trước mặt Viên Viên Viên!
Giang Nguyên nghĩ, tình huống hiện tại đã không thể giải thích được rồi, không bằng cậu giả bộ bất tỉnh luôn, như vậy Lục Viễn mới không bị bại lộ!
Giang Nguyên vừa định hành động thì Lục Viễn đã buông cậu ra.
Không có Lục Viễn, cậu phải đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của Viên Viên Viên. Lòng Giang Nguyên không khỏi đánh lô tô, chẳng lẽ cô ấy nhìn ra rồi?
Một người đàn ông thâm tình ôm người đàn ông khác, nếu tuổi tác chênh lệch lớn thì còn nói là tình thương của cha bao la. Đằng này Lục Viễn chỉ cách cậu 1 tuổi, không thể bảo là tình cảm anh em xã hội chủ nghĩa đơn thuần được…
Chỉ có thể là tình yêu.
Nhưng không thể trách Lục Viễn được, đều là lỗi cậu hết.
Là cậu chủ động tỏ vẻ yếu đuối với Lục Viễn, ai nhìn thấy bộ dạng đó của người mình yêu đều sẽ muốn ôm người ấy một cái.