Vừa nói xong, một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt Giang Nguyên, theo sau đó là luồng gió thổi vào mặt cậu, vô cùng sảng khoái mát mẻ.
Giang Nguyên quay đầu, thấy Lục Viễn định mở cửa sổ xe, cậu phản xạ có điều kiện nhào qua, đóng cửa lại nói: “Coi chừng có xe bám theo!”
Nửa người của cậu đè lên đùi Lục Viễn, anh cụp mắt, thuận tay giúp cậu lau mồ hôi ở cánh mũi: “Tôi nhìn rồi, không có.”
“!” Giang Nguyên nhanh chóng ngồi dậy, đoạt lại khăn giấy, lùi ra xa nói: “Tôi tự lau được!”
Đúng là chỉ cần sơ sẩy một tí, Lục Viễn chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội!
Lục Viễn sớm đã quen việc Giang Nguyên phút trước thân cận với anh, phút sau tránh anh như tránh virus.
Anh mở cửa xe lần nữa: “Lịch trình của chúng ta được bảo mật, sẽ không có người đuổi theo.”
Viên Viên Viên vô cùng sửng sốt: “Trước kia có người từng lén bán lịch trình của anh ra ngoài sao?”
“Ừ! Trợ lý cũ đó!”
Dứt lời, Giang Nguyên lập tức mím môi, mình đúng là đồ ngốc! Thế mà cũng lỡ miệng được!
Dù sao cũng không thể trách cậu, Giang Nguyên nhanh chóng tự tha thứ cho mình, đối với Viên Viên Viên và Lục Viễn, cậu không có sự phòng bị là hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, cậu nói là trợ lý cũ, chứ đã nói trợ lý nào đâu, chắc chắn không lộ!
Thả một ngàn trái tim.
Thế nhưng giây tiếp theo, Viên Viên Viên nói ra 5 cái tên, tò mò hỏi: “Là người nào vậy anh?”
Đồng tử Giang Nguyên phóng đại: “Sao em biết bọn họ?”
Viên Viên Viên kể tên 5 người, đều là những trợ lý cũ đã theo Giang Nguyên từ lúc debut cho tới bây giờ, ngoại trừ Lý Bành Sinh.
Cô ấy móc ra một cuốn sổ nhỏ, cười thẹn thùng nói: “Trước kia đi làm, em có ghi lại một số thông tin về anh và anh Viễn.”
Giang Nguyên dại ra.
Miệng cậu mấp máy nửa ngày, cuối cùng rặn ra mấy chữ: “Anh không nhớ rõ là ai…”
Lục Viễn ở bên cạnh cũng hóng chuyện, nhìn đủ loại biểu cảm phong phú của Giang Nguyên, anh nhếch miệng, mỉm cười suốt cả quãng đường.
*
Xe vừa tới trước cửa khách sạn Kim Loan, Giang Nguyên đã đeo khẩu trang lên, gấp gáp nhảy khỏi xe.
Hiện giờ cậu sợ Viên Viên Viên lại hỏi thêm vấn đề kinh thiên động địa gì đó.
Trả lời không được, phải trốn thôi!
Đại sảnh khách sạn Kim Loan gần như toàn là người đoàn phim “Thời thanh xuân”, Dương Chiếu đang đứng nói chuyện với nhân viên ở quầy lễ tân.
Giang Nguyên chạy nhanh tới đó, ánh mắt mong chờ Dương Chiếu nói chuyện xong.
Dương Chiếu xong việc, quay đầu cười nói: “Ôi, bé Giang Nguyên tới rồi.”
Lúc này, Giang Nguyên mới lên tiếng: “Đạo diễn Dương, cháu ở phòng nào?”
Dương Chiếu cười: “Hỏi lão Vương ấy.”
Giang Nguyên lại đi tìm phó đạo diễn Vương.
Dương Chiếu nhìn Giang Nguyên chạy lung tung, bật cười, thu hồi tầm mắt: “À, còn một chuyện nữa. Bảo trợ lý Đào Dịch Nhiên, gần bãi biển này chỉ có khách sạn này thôi. Những chỗ khác cách nơi này 1 tiếng đi xe lận, đoàn phim cần phải đuổi kịp tiến độ, không thể nào chờ cậu ta. Chỉ cần cậu ta có mặt ở phim trường đúng 5 giờ mỗi ngày, muốn đổi khách sạn nào thì tùy.”
Giang Nguyên đã lấy được thẻ phòng, đi tới phòng 501, cậu mở cửa, mùi mốc ập thẳng vào mặt.
Có thể nhìn ra là khi xưa căn phòng cũ kỹ khá khí phái, nhưng do thời gian bào mòn nên trông cứ như còn ở những năm 90.
Giang Nguyên không hề ghét bỏ.
Điều kiện nơi nghỉ như này là đã như mơ so với hồi ở lều trại trong chốn rừng sâu núi thẳm rồi.
Cậu đóng cửa lại, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vừa đi ra đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Nguyên vẩy bàn tay dính nước, bước tới cửa, cố ý hỏi: “Ai thế?”
“Tôi.” Lục Viễn đáp.
Biết ngay là Lục Viễn mà! Giang Nguyên cố tình mở cửa thật chậm, giả vờ buồn ngủ nói: “Có việc gì thế? Tôi còn phải ngủ bù.”
Lục Viễn hất cằm: “Hành lý của cậu.”
Giang Nguyên lúc này mới nhớ tới vali mà mình bỏ quên, cậu lập tức đứng thẳng người, vươn tay nhận lấy đồ của mình, nói: “Cảm ơn!”
Đinh.
Cùng lúc đó, cửa thang máy cách đó không xa mở ra, một giọng nói hùng hổ dọa nạt vang lên.
“Mỗi tháng trả cho cậu 8000 không phải để nuôi một tên phế vật, cậu bị thiểu năng trí tuệ hay bị ngu thế hả? Sao cậu không nói sức khỏe tôi không tốt, cần phải ở bệnh viện gần đây?! Khách sạn dơ như vậy, sao tôi có thể ở được!”
Đào Dịch Nhiên không chút nể nang quát mắng trợ lý của mình, người kia bước ra khỏi thang máy sau cậu ta, cúi đầu kéo hai cái vali, trên lưng đeo một chiếc túi, trên cẳng tay còn treo thêm một chiếc nữa.
“Gọi điện thoại dò hỏi tình hình đi. Còn nữa, có hai cái vali thôi mà tìm lâu thế?! Nếu như lỡ làm mất hành lý của tôi, các cậu có làm cả đời cũng không đền nổi! Cậu…”
Tiếng mắng mỏ của Đào Dịch Nhiên bỗng dưng im bặt, cậu ta nhìn thấy Lục Viễn và Giang Nguyên, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, tươi cười nói: “A Viễn, anh Nguyên, hai người tới rồi!”
Giang Nguyên không đáp lại Đào Dịch Nhiên, cậu nói với Lục Viễn: “Buổi tối mới tới cảnh quay của tôi, các anh không cần gọi tôi ăn cơm, tôi muốn ngủ bù.”