Giang Nguyên nhanh chóng bị nó mê hoặc.
Kịch bản viết về một triều đại hư cấu, nhân vật mà Dương Chiếu đã đề xuất cho Giang Nguyên là một tiểu hoàng tử không được yêu thương, bệnh nặng, mỗi ngày đều ho ra máu. Hắn mưu mô, tính cách thất thường, cuối cùng bị phản đồ đâm một nhát kiếm, chết trên nền tuyết trắng xóa.
Xác hắn bị bầy sói cắn xé thành từng mảnh, cuối cùng người hầu trung thành duy nhất đã đi tìm phần hài cốt còn lại, gói trong túi lụa rồi chôn dưới tàng cây mai đỏ hắn thích nhất.
"Chết thảm thế ..." Giang Nguyên cảm thán.
Kiếp trước cậu ngã chết, không biết có ai đến nhặt xác cậu hay không. Chắc chắn không phải cha mẹ, cậu cũng không có bạn bè, chỉ có...
Lục Viễn!
Chắc chắn là Lục Viễn!
Giang Nguyên quay đầu lại, tình cờ đυ.ng phải đôi mắt dịu dàng kia.
Lục Viễn cười hỏi cậu: "Xem xong chưa?"
Giang Nguyên sững sờ.
Ở chỗ cậu không thấy, Lục Viễn vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cậu sao?
Quá yêu, Lục Viễn thực sự quá yêu cậu.
...
Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi xót xa, nếu Lục Viễn hoặc cậu là con gái thì chuyện này sẽ dễ giải quyết.
Nhưng họ đều là đàn ông, cậu chỉ có thể dùng những thứ khác để báo đáp ơn nhặt xác thôi!
Giang Nguyên gật đầu: "Đọc xong rồi."
"Thấy thế nào?"
Giang Nguyên suy nghĩ một chút: "Loại vai diễn phức tạp như thế này mà có quá nhiều phân cảnh thì chắc tôi sẽ không kiểm soát nổi. Nhưng đây là bộ điện ảnh, cảnh diễn của nhân vật đó không nhiều, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.”
Giang Nguyên trả lại kịch bản cho Lục Viễn: "Khi nào quay?"
"Tháng 12 khởi quay."
Lúc này, người đàn ông ngồi cạnh lối đi đột nhiên tỉnh lại, Giang Nguyên nhanh chóng đeo khẩu trang vào, sau đó không nói chuyện với Lục Viễn nữa.
Hai tiếng rưỡi sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Lâm Hải.
Giang Nguyên vừa rời khỏi sân bay đã cảm nhận được gió biển thổi vào.
Cậu thoải mái vươn vai, đứng ven đường chờ Lục Viễn và Viên Viên Viên xách hành lý ra, đột nhiên có một chiếc xe hơi chậm rãi dừng ở trước mặt cậu.
Cửa mở, Tạ Niên cười với cậu: "Thật là trùng hợp."
Giang Nguyên trợn mắt nhìn Tạ Niên, vô cùng kinh ngạc: “Anh nhận ra tôi?”
Tạ Niên nhếch môi: “Đương nhiên.”
Giang Nguyên vội vàng cúi đầu kiểm tra.
Không phải chứ, cậu đã đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, mặc áo chống nắng với quần dài rồi, sao vẫn bị nhận ra vậy?
Bộ tất cả mọi người đều có hoả nhãn kim tinh à?
Thấy Giang Nguyên không nói gì, Tạ Niên không khỏi thắc mắc: “Cậu đang làm gì thế?”
“Làm cách nào mà cậu nhận ra tôi?” Giang Nguyên nghiêng đầu khó hiểu: “Tôi thấy mình ngụy trang hoàn hảo lắm mà.”
Tạ Niên cong môi: “Có cải trang đến cỡ nào thì cậu vẫn là Giang Nguyên.”
Giang Nguyên nghe hiểu từng từ, nhưng khi ghép lại thành câu thì cậu lại không hiểu.
Đúng lúc này, đối diện đường bỗng nhiên xuất hiện nhóm người cầm máy ảnh, chạy như điên về phía xe Tạ Niên, biểu cảm cực kỳ kích động.
Giang Nguyên quá quen với cảnh này, cậu nói với tài xế: “Có fans! Chạy mau!” Rồi vươn tay đóng cửa xe.
Tài xế cũng có kinh nghiệm, lập tức nhấn mạnh ga rời khỏi đó.
Tạ Niên trơ mắt nhìn Giang Nguyên ngày càng xa, đến khi không nhìn thấy cậu nữa, cậu ta mới thu hồi tầm mắt, khoé miệng không kìm được giương lên.
Thú vị, thật sự rất thú vị, càng tiếp xúc với Giang Nguyên, cậu ta càng thấy cậu còn toả sáng hơn cả tưởng tượng.
Trước kia, cậu là ngôi sao chói mắt trên sân khấu, cao cao tại thượng, xa không thể với, đẹp đến vô thực.
Hiện tại là một Giang Nguyên rực rỡ, chân thật có thể đυ.ng vào.
Tạ Niên dựa vào ghế, lấy điện thoại mở nhạc lên.
Tiếng hát của Giang Nguyên vang khắp xe.
Tưởng Dược Minh ngồi ở ghế phụ, một lúc sau quay đầu lại nói: “A Niên, đoàn phim định ở khách sạn 3 sao, chúng ta có cần đổi chỗ khác không?”
Tạ Niên nhắm mắt, ngón tay gõ nhịp theo điệu nhạc, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Tưởng Dược Minh siết chặt tay, nói thêm: “Chất lượng khách sạn ấy rất kém, cơ sở vật chất cũng tồi tàn, cách chỗ đó vài km có một khách sạn 5 sao mới xây, hay là chúng ta đổi đi?”
Tạ Niên không vui, nhíu mày: “Anh ồn quá.”
Cơ mặt Tưởng Dược Minh giật giật vài cái, khóe miệng run run: “Biết rồi.”
Bên này, Tạ Niên vừa đi, fans của cậu ta cũng giải tán.
Giang Nguyên trông giống như người qua đường rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng thực chất mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, thấy Lục Viễn và Viên Viên Viên ra sân bay, cậu nhanh chóng kéo họ lên xe, kêu tài xế đi nhanh.
Viên Viên Viên cũng bị cậu làm cho sốt ruột theo: “Anh Nguyên Nguyên sao thế?”
“Lịch trình của Tạ Niên đã bại lộ, fans của anh ta ở gần đây.” Giang Nguyên cởi khẩu trang ra, thời tiết nóng bức, cậu lại đeo lâu nên hai bên cánh mũi có lớp mồ hôi mỏng.
Sau đó cậu gỡ tiếp kính râm, sống mũi hằn vệt đỏ mờ nhạt, có hơi đắc ý nói: “Lỡ như bọn họ không cẩn thận chụp phải Lục Viễn, anh ấy cũng sẽ bị phát hiện luôn. May mà anh phản ứng nhanh, dụ bọn họ đuổi theo Tạ Niên trước.”