Giang Nguyên đáp "ừ", cậu đứng ở bên cạnh, chờ Lục Viễn thu dọn xong mới nói: "Được rồi, dọn cơm đi!"
Lần này Giang Nguyên ăn rất ngon, cậu vùi đầu ăn thật nhanh.
Lục Viễn mới ăn hai miếng, điện thoại đã vang lên. Anh cầm máy, thấy tên người gọi là Trình Di bèn gạt nút trả lời.
Giọng Trình Di hết sức chật vật: "Lão Lục, tôi về rồi, đm, hôm nay mưa như trút nước ấy, đến qυầи ɭóŧ của tôi cũng bị ướt! Cũng may là cậu mời tôi ăn cơm rồi, nếu không phỏng chừng hôm nay sẽ không có ai giao đồ ăn!”
Trình Di nói xong bèn hỏi: "Đúng rồi, cậu về nhà chưa? Đang làm gì vậy?"
Lục Nguyên nuốt cơm xuống: "Vừa về tới."
"Được, cậu bận gì thì bận đi. Trong hai ngày sẽ giải quyết xong chuyện nhà cửa cho đồng đội của cậu."
Lục Viễn để điện thoại xuống, anh liếc nhìn Giang Nguyên đang ngồi đối diện, mỉm cười một cái rồi cầm thìa lên ăn sạch đĩa cơm thịt bò.
——
Ngày hôm sau, hai người có chuyến bay lúc 6 giờ. Mới 4 giờ kém, Giang Nguyên và Lục Viễn đã lên đường đến sân bay.
Lý Bành Sinh ở lại lo chuyện hộ khẩu của Giang Nguyên, lần này Viên Viên Viên đi đến Lâm Hải với hai người.
Do đặt vé muộn nên chỉ đặt được một tấm vé hạng thương gia trên chuyến bay đến Lâm Hải.
“Anh Nguyên Nguyên ngồi hạng thương gia.” Viên Viên Viên đưa vé cho Giang Nguyên.
Giang Nguyên cầm vé liếc Lục Viễn. Sau khi soát vé xong, lúc đi trên cầu hàng không, cậu nhanh chóng nói với Lục Viễn: "Hay anh ngồi hạng thương gia đi, anh không mang khẩu trang, lỡ bị nhận ra thì không tốt."
Lục Viễn búng trán cậu: "Cậu ngốc à?"
Giang Nguyên sững sờ: "Tại sao tôi lại ngốc?"
"Tôi vẫn chưa debut, không ai biết đến tôi."
Giang Nguyên nghẹn lời. Phải, cậu quên mất Lục Viễn vẫn chưa debut.
Nhưng cậu vẫn muốn Lục Viễn ngồi hạng thương gia.
Với dáng người Lục Viễn, để anh ngồi ở hạng phổ thông sẽ bị khó chịu, dù sao thì cậu cũng thấp hơn vài cm, khung xương cũng nhỏ hơn, cho nên cậu thích hợp đi hạng phổ thông hơn.
Giang Nguyên tìm một lý do khác: "Vậy anh càng phải giữ cảm giác thần bí, đừng để quá nhiều người thấy anh!"
Vừa vào khoang, Giang Nguyên không nói lời nào đẩy Lục Viễn ngồi vào ghế hạng thương gia, giật lấy vé của Lục Viễn, nhanh chóng chạy đi.
Giang Nguyên đi đến cuối đuôi máy bay mới tìm được chỗ.
Hơn nữa còn cạnh cửa sổ!
Nếu chỉ có Viên Viên Viên bên cạnh, cậu vẫn có thể cởi kính râm và khẩu trang.
Giang Nguyên hài lòng ngồi vào chỗ của mình, chỉ vui vẻ được 3 giây thì bóng dáng cao lớn quen thuộc đã ngồi xuống bên cạnh.
Giang Nguyên trợn tròn mắt: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Viễn thắt dây an toàn: "Tiểu Viên say máy bay."
Cùng lúc đó, Viên Viên Viên đang trò chuyện với Tạ Niên: "Tôi chỉ đặt một vé hạng thương gia, anh Nguyên Nguyên không muốn ngồi, không có, tôi không có say máy bay, chỉ là anh Viễn cũng không muốn ngồi ở đây.”
Tạ Niên mỉm cười: "Thì ra là như vậy, tôi sẽ không yêu cầu đổi chỗ nữa."
*
Giấc mộng đẹp của Giang Nguyên vẫn tan vỡ.
Cậu không chỉ vỡ mộng, mà người ngồi ngoài cùng, ngay bên cạnh lối đi lại là một người đàn ông vừa cao vừa mập.
Ngay khi anh ta ngồi xuống, Giang Nguyên rõ ràng cảm thấy không khí loãng đi rất nhiều, tầm mắt cũng tối đi, cậu và Lục Viễn như bị cô lập trong một không gian nhỏ khép kín.
Đáng sợ nhất là người kia vừa ngồi xuống đã ngủ, tiếng ngáy to như sấm.
"..."
Phải chăng ông trời đang tạo cơ hội cho Lục Viễn tiếp xúc với cậu?
Giang Nguyên cảnh giác cao độ.
Càng là lúc này, cậu càng phải giữ khoảng cách với Lục Viễn!
Da thịt kề nhau, chắc chắn Lục Viễn sẽ dâng trào cảm xúc.
Khóe mắt cậu liếc nhìn đôi chân của Lục Viễn, thấy sắp chạm vào chân của mình, Giang Nguyên lập tức gồng người, tập trung tinh thần rụt về phía cửa sổ.
Đúng lúc này, máy bay vừa chạy lấy đà xong đột ngột cất cánh, Giang Nguyên nằm bật ngửa ra, vô thức nắm lấy thứ gì đó.
Ấm áp, đàn hồi, Giang Nguyên nhìn xuống, đột nhiên tối sầm cả mắt lại.
Cậu chủ động bóp đùi Lục Viễn!
Giang Nguyên im lặng thu tay về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Viễn hỏi cậu: "Máy bay cất cánh cũng sợ?"
"..." Giang Nguyên im lặng hai giây, quyết định nhận: "Ừ."
Cũng may Lục Viễn không nói nữa. Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đang định dịch qua phía cửa sổ thì đột nhiên Lục Viễn kéo khẩu trang cậu ra, nhét vào miệng cậu một cái gì đó.
Chua chua, ngọt ngọt, có vị quýt rất đậm.
Giang Nguyên chưa kịp phản ứng thì một bàn tay khô ráo ấm áp đã xoa nhẹ lên tóc cậu.
"Đừng sợ, sẽ nhanh chóng kết thúc."
Giang Nguyên không nhúc nhích, nói đúng hơn là cậu không dám nhúc nhích. Lúc không nhúc nhích chỉ chạm chân thôi, còn lúc nhúc nhích thì sờ hẳn lên đầu cậu!
Lục Viễn quá tốt! Nếu là nữ, cậu đã bị Lục Viễn cướp mất trái tim từ lâu rồi!
Giang Nguyên nhai kẹo thật mạnh, quay đầu nhìn Lục Viễn.
Nếu trốn tránh cũng vô ích, vậy cứ trực tiếp đối mặt! Dùng ánh mắt dọa anh!
Lục Viễn đang lật kịch bản, anh cảm nhận được ánh mắt của Giang Nguyên bèn ngẩng đầu lên, nhướng mày: "Xem chung không? Kịch bản đạo diễn Dương đề cử đấy."