"Đừng! Tôi đến đón anh!" Giang Nguyên buột miệng, dừng một giây rồi nói thêm: "Tôi tình cờ đi siêu thị mua đồ thôi!"
Giang Nguyên nhanh chóng cúp điện thoại, chạy tới cửa mặc áo mưa và giày đi mưa Lục Viễn mua cho, sau đó lấy chiếc ô to màu đỏ chạy ra ngoài.
Giang Nguyên đi xuống lầu, trời mưa rất lớn, gió mạnh đến nỗi chiếc ô bị thổi lật ngược mấy lần, cậu cũng suýt bị thổi bay.
Giang Nguyên gạt nước mưa, chạy chậm về phía trạm xe buýt.
Nói là trạm xe nhưng thực chất chỉ là tấm biển hiệu, thậm chí không có lấy một cái mái che.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào ô như sắp làm rách nó.
Giang Nguyên ngửa cổ nhìn ngã tư đường bên trái, vẫn mưa lất phất, không có người cũng không có xe.
Giang Nguyên lại nhìn xuống đồng hồ, đã gần hai giờ. Lúc này, từ xa vang lên một tiếng còi, Giang Nguyên nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Trong màn mưa dày đặc, một chiếc xe buýt chậm rãi chạy tới.
Giang Nguyên không biết Lục Viễn đi chuyến nào, khi xe dừng lại, cậu lập tức chạy tới cửa xe, kiễng chân nhìn vào trong.
Cửa xe buýt mở ra, Giang Nguyên nhìn hồi lâu mà không thấy người xuống.
“Có lên xe không?” Tài xế hỏi cậu.
Giang Nguyên lắc đầu.
Xe buýt lại đóng cửa rồi rời đi.
Giang Nguyên nắm chặt cán ô, lùi về đứng dưới biển hiệu, mong chờ nhìn về phía bên trái.
Sau khi đợi khoảng năm phút, một chùm đèn pha xuyên qua màn mưa, một chiếc xe buýt khác chạy đến.
Giang Nguyên tràn đầy chờ mong, lại chạy tới chờ.
Lục Viễn đang đứng gần cửa sau. Sắp đến bến xe, qua cửa sổ, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu vàng tươi, cầm chiếc ô màu đỏ chạy chậm tới trạm dừng.
Lục Viễn nghĩ tới đây bèn bước đến gần cửa sổ. Lúc xe buýt dừng lại, bóng dáng kia cũng dần dừng lại, bỏ ô xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Lục Viễn như bị mèo cào, anh buông tay cầm, bước nhanh ra cửa sau.
Cửa vừa mở, Lục Viễn lập tức nghe thấy tiếng Giang Nguyên: "Lục Viễn!"
Giang Nguyên nhìn thoáng qua Lục Viễn, cậu sợ anh mắc mưa nên trực tiếp ghé vào cửa xe, giơ ô lên nói: "Anh xuống cẩn thận! Có vũng nước ở đây!"
Xuyên qua mũ che mưa, Lục Viễn không thể nhìn thấy khuôn mặt của Giang Nguyên, nhưng khi nghe thấy giọng nói của cậu, anh biết nhất định là ánh mắt của cậu đang phát sáng.
Khóe miệng Lục Viễn nhếch lên, anh xuống xe, cầm ô rất tự nhiên: "Để tôi."
Giang Nguyên đưa ô cho Lục Viễn, sau đó xoay người đi vào trong mưa.
Lục Viễn kéo cậu về dưới ô: "Đi cùng đi."
Giang Nguyên rất bất lực, cậu đã cố ý mặc áo mưa nhưng vẫn không thể ngăn Lục Viễn che chung ô với cậu!
Quên đi, dù sao mưa lớn như vậy, muốn nói chuyện cũng khó!
“Ừ.” Giang Nguyên phủi nước trên áo mưa.
Giang Nguyên và Lục Viễn sánh đôi đi về nhà, cậu liếc nhìn Lục Viễn nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Giang Nguyên dứt khoát đẩy cái mũ áo mưa lên, tầm mắt đã rõ ràng hơn nhiều. Đang định mở miệng, Lục Viễn đã nói trước: "Cậu đi mua cái gì?"
Giang Nguyên mất hai giây mới nhớ ra cái cớ mà mình đã bịa trước đó, cậu chột dạ nói: "Nước cam."
Lục Nguyên nhìn tay của cậu: "Không mua được?”
“Nhãn hiệu thường uống hết rồi.” Giang Nguyên nhanh chóng đổi chủ đề, “Anh đi đâu vậy? Trời mưa to như vậy vẫn ra ngoài chơi.”
Lục Viễn cười cười: "Lúc tôi ra ngoài thời tiết vẫn đẹp, tôi cũng không đi chơi."
Giang Nguyên tò mò hỏi: "Vậy anh đi đâu?"
"Về nhà, thuận đường đi thăm một người bạn."
Giang Nguyên gật gật đầu, không nói nữa. Thấy ống quần và giày của Lục Viễn đều bị ướt, cậu trực tiếp kéo Lục Viễn, nói: "Đi thôi!"
Lục Viễn để mặc cậu thích làm gì thì làm, cả hai bước nhanh về nhà.
*
Lục Viễn bị ướt một nửa ống quần, anh đổi dép, đang định trở về phòng thì Giang Nguyên đột nhiên hỏi: "Ăn chưa?"
Giang Nguyên ho khan một tiếng: "Tôi gọi nhiều đồ quá, nếu anh chưa ăn thì để tôi chia cho anh một hộp."
Trong mắt Lục Viễn hiện lên ý cười: "Được, tôi đi thay quần áo đã."
“Vậy tôi hâm nóng lại cho anh!” Giang Nguyên lập tức vui vẻ chạy tới bàn ăn, lấy một phần cơm thịt bò khác từ trong túi ra.
Khi đồ ăn được giao đến, Giang Nguyên mới phát hiện cậu đã đặt hai phần giống hệt nhau.
Lục Viễn nhìn Giang Nguyên vào bếp rồi mới về phòng thay quần áo.
Anh cởi bộ quần áo ướt sũng ra, vừa mới mặc quần thể thao vào thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn.
Lục Viễn chạy nhanh ra ngoài, vừa tới cửa phòng bếp đã thấy lò vi sóng đang bốc khói nghi ngút, khắp nơi đều là xác trứng gà bị nổ.
Giang Nguyên đang cầm hộp cơm thịt bò nóng hổi,
nghe tiếng động cũng ngây người, quay đầu lại: "Tôi muốn làm thêm cho anh quả trứng, nhưng không biết sao lại nổ."
Tuy Giang Nguyên không bị thương nhưng trái tim Lục Viễn vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Anh bước nhanh vào phòng bếp, vừa dọn dẹp vừa nói: "Trứng nên bóc vỏ, cắt đôi ra rồi mới hâm nóng. Lần sau..." Anh dừng lại một giây rồi nói thẳng: "Sau này muốn hâm đồ ăn thì kêu tôi."