Vì Đào Dịch Nhiên, Giang Nguyên thật sự liều mạng, không sợ tối cũng chẳng sợ ma!
Lục Viễn trả lại quyển sổ cho Lý Kế Hựu, anh kéo mũ thấp xuống, không nói gì nữa.
——
Cùng lúc đó, Tạ Niên đang nói chuyện điện thoại.
"Tôi phải cảm ơn đạo diễn Uông mới đúng. Được tham gia vào một chương trình xuất sắc như "Wild Pick " là vinh hạnh của tôi."
"Không thành vấn đề, tôi sẽ nới lịch cho cậu."
"Được ạ, chúc ngủ ngon."
Tạ Niên cúp điện thoại, nhẹ giọng nói với Tưởng Dược Minh: "Bỏ trống toàn bộ lịch trình từ tháng 9 đến đầu năm sau."
Ánh sáng nhỏ vụn ngoài cửa sổ xẹt qua khuôn mặt của Tưởng Dược Minh, anh ta lo lắng nói: "Lịch trình từ năm ngoái đã..."
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Tạ Niên nói.
Tưởng Dược Minh dừng lại trong chốc lát rồi nói khẽ: "Đã biết, tôi sẽ thu xếp."
Tạ Niên nhắm mắt lại, thầm nhẩm tên Giang Nguyên trong đầu, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Nhưng ngay sau đó cậu ta lại nghĩ đến một người khác– Lục Viễn.
Nụ cười của Tạ Niên biến mất. Trên phim trường, Giang Nguyên quá quan tâm đến Lục Viễn.
Cậu ta hâm mộ Giang Nguyên năm năm ba tháng, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Giang Nguyên nhiệt tình với người khác như vậy.
Nhất là khi cậu chủ động đề nghị lập nhóm với Lục Viễn, còn đề cử anh diễn thay nhân vật của cậu.
Ban đầu Tạ Niên nghĩ hai người chỉ là bạn, nhưng sau khi quan sát, có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Tạ Niên nhắm mắt, nói: "Kiểm tra lý lịch của Lục Viễn."
Tưởng Dược Minh cúi đầu, anh ta đã nhéo đùi mình đến xanh tím: "Hiểu rồi."
*
Hôm sau, Giang Nguyên nhận được sổ hộ khẩu mới, đồng thời, người bạn chuyên quản lý tài sản của Lục Viễn cũng gửi địa chỉ nhà qua.
Theo yêu cầu của Giang Nguyên, đó là một biệt thự lớn có sân vườn, có tiềm năng tăng giá.
Giang Nguyên muốn rủ Lục Viễn cùng đi xem, nếu anh thích thì cậu sẽ mua luôn một căn cho anh.
Hiện tại cậu đã quen sống chung với Lục Viễn, sống một mình sẽ không quen, nếu hai người trở thành hàng xóm thì có thể giải quyết được vấn đề này!
Hôm nay hiếm khi không có lịch trình, nhưng cậu vừa dậy đã không thấy Lục Viễn đâu.
Giang Nguyên không muốn đi. Cậu không biết xem nhà nên dứt khoát nhờ người kia báo giá rồi chuyển tiền luôn.
Trình Di nhìn thấy tin nhắn cậu gửi thì suýt đã phun nước, Anh ta đặt cốc nước chanh xuống, nói với Lục Viễn ngồi bên cạnh: "Đồng đội của cậu giàu thế!”
Lục Viễn lập tức cầm di động của Trình Di lên xem.
“Coi tiền như rác.” Anh nói khẽ rồi trực tiếp trả lời Giang Nguyên: “Mua nhà là chuyện lớn, cậu nên đích thân đến.”
“Không cần.” Giang Nguyên đá bay dép, ngã lên giường trả lời: "Anh là người là do Lục Viễn giới thiệu, tôi tin anh."
“Đồng đội của cậu tin tưởng cậu thật đấy!” Trình Dịch lại gần, tấm tắc kinh ngạc: “Biệt thự hơn 100 triệu cũng không thèm liếc mắt.”
Lục Viễn cười cười, trả lại điện thoại cho Trình Di, anh nói: "Đi thôi, xem rốt cuộc có đáng giá không."
Trình Di dẫn Lục Viễn vào biệt thự, từng ngóc ngách đều bị anh kiểm tra kỹ càng.
...
Giang Nguyên ngủ một giấc, lúc cậu dậy Lục Viễn vẫn chưa về. Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ, Giang Nguyên trực tiếp gọi đồ ăn ngoài.
Đồ ăn được đưa đến rất nhanh, Giang Nguyên cầm ra bàn, vừa mở chương trình ca nhạc vừa mở đồ ăn ra.
Là cơm thịt bò yêu thích của cậu, thịt bò mềm như sắp tan trong miệng, thơm ơi là thơm, nhưng Giang Nguyên lại ăn như đang nhai sáp.
Thì ra ăn cơm một mình lại lạnh lẽo tới vậy.
Giang Nguyên quay đầu lại, mong chờ nhìn về phía cửa. Lục Viễn đã đi cả buổi sáng, sao anh còn chưa về?
Về nhà thăm Ôn Đinh Đinh? Hay đi chơi với bạn? Hình như Lục Viễn có rất nhiều bạn bè...
Ting.
Một tin nhắn tới. Giang Nguyên quay đầu lại, để đũa xuống, chậm rãi cầm lấy điện thoại.
Người quản lý tài sản: "Đã mặc cả với người bán, cộng thêm thuế thì tổng cộng là 160 triệu. Số tài khoản của tôi là XXX ..."
Sau khi Giang Nguyên chuyển tiền, cậu vứt điện thoại qua một bên, uể oải nằm nhoài ra bàn.
Được nghỉ cả một ngày mà cậu lại không muốn chơi game, chỉ muốn đi ngủ...
Trên TV, nữ ca sĩ kỳ cựu đã đã thoái ẩn đang hát những bài hát ngày xưa của bà, chợt một tin tức khẩn cấp nhảy ra giữa màn hình.
[Từ 1h40 đến 8h sẽ có trận bão lớn nhất trong vòng hơn chục năm trở lại đây. Đề nghị người dân chú ý thu xếp việc đi lại ...]
Rào rào!
Kèm theo đó là tiếng mưa rơi kinh khủng như đang muốn rửa sạch cả thủ đô.
Giang Nguyên bật dậy, chạy chân trần đến phòng khách, ngó qua cửa sổ sát đất nhìn mưa như trút nước bên ngoài. Cây cối trong tiểu khu đều bị gió mạnh quật ngửa tới ngửa lui.
Giang Nguyên lại chạy về bàn ăn, cậu cầm di động gọi cho Lục Viễn.
Sau vài tiếng tút, giọng của Lục Viễn vang lên giữa tiếng mưa ồn ào: "Sao vậy?"
Giang Nguyên vội hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Trên xe bus, đang về nhà."
Giang Nguyên lại hỏi: "Có mang theo ô không?"
"Không, không xa, chạy một chút là về đến nhà."