Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 46

“Nếu em thấy không ổn thì cho tôi một danh phận đi.” Người đàn ông thấp giọng trêu chọc.

“Đáng ghét!” Giọng nói làm nũng của người ban nãy rất êm tai: “Không dám, mấy cậu bạn trai nhỏ kia của anh còn không xé xác tôi sao.”

Giang Nguyên rất bất lực.

Kể từ khi phát hiện ra Lục Viễn yêu thầm mình, cậu cứ như bị gắn một cái radar Gei, đi đâu cũng có thể bắt gặp hai người đàn ông đang thân mật!

Lần này còn tệ hơn, còn là hiện trường nɠɵạı ŧìиɧ nữa!

Giang Nguyên giải tỏa nỗi buồn xong bèn mặc kệ những âm thanh đáng xấu hổ bên ngoài. Cậu mở cửa, đi thẳng tới bồn rửa mặt.

Bọn họ có làm gì ở nơi công cộng, cậu cũng không quan tâm. Ai mà thèm nghĩ xem họ có cảm thấy xấu hổ hay không!

Ngay khi Giang Nguyên đi ra, một bóng người lập tức vụt đi vào gian phòng cạnh đó.

Giang Nguyên mặc kệ, cậu rửa tay xong, đang định lấy khăn lau tay thì chợt nhận ra người đàn ông kia đang nhìn gương, cười ha hả với cậu.

"Nguyên Nguyên, chúng ta lại gặp nhau."

Đm!

Chết tiệt! Tên biếи ŧɦái đáng chết!

Giang Nguyên quay đầu lại.

Cách đó không xa, cổ áo sơ mi của Cố Dịch Minh mở toang, trên cổ có vài vết hickey rõ ràng. Anh ta nhìn chằm chằm Giang Nguyên bằng đôi mắt sáng rực, miệng nở một nụ cười thật tươi.

Giang Nguyên bùng nổ. Quả nhiên là biếи ŧɦái chết tiệt, đến cười cũng biếи ŧɦái! Thật sự chỉ muốn đấm anh ta một phát thật mạnh!

Tuy nhiên, cậu đã kịp nghĩ lại.

Không đúng, theo dòng thời gian của kiếp trước, hiện tại cậu chưa quen tên biếи ŧɦái này. Ngoài ấn tượng về khuôn mặt ghê tởm này, cậu thật sự không biết gì về anh ta.

Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng! Trước tiên cậu phải biết đối phương là ai đã!

Giang Nguyên kìm lại ý muốn đánh người, bày vẻ đề phòng: "Anh là ai?"

Cố Dịch Minh bật cười: "À, suýt quên, Nguyên Nguyên, cậu không biết tôi. Tôi là-"

Không đợi Giang Nguyên phản ứng, anh ta đã đi tới trước mặt Giang Nguyên.

Cố Dịch Minh cao hơn Giang Nguyên nửa cái đầu, anh ta cúi người áp sát gần Giang Nguyên, giọng nói trầm thấp mơ hồ: "Tôi là fans trung thành nhất của cậu."

Không nhịn nổi nữa! Giang Nguyên nhớ tới kiếp trước lỗ tai của mình bị tấn công như thế này, cậu nắm chặt tay, lập tức đấm Cố Dịch Minh: "Cút!"

Cố Dịch Minh còn chưa kịp né thì đã bị Giang Nguyên đấm cho mặt mũi méo xệch, khóe miệng rách da, còn có mùi máu thoang thoảng.

Cố Dịch Minh quay mặt lại, nhìn dáng vẻ dữ tợn của Giang Nguyên thì cười thành tiếng, dùng ngón tay cái chạm vào khóe miệng, nói: “Nguyên Nguyên, cậu thật bạo lực, nhưng dáng vẻ hung dữ này lại càng đáng yêu.”

Giang Nguyên: "..."

Nét mặt của anh ta thật đáng sợ. Tên biếи ŧɦái chết tiệt... Còn biếи ŧɦái hơn cả kiếp trước nữa.

Chạy! Không còn cách nào khác, nếu gặp phải kẻ biếи ŧɦái, chỉ có thể chạy! Chứ không thì còn ở đó so bì xem ai biếи ŧɦái hơn nữa à!

Giang Nguyên xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên Cố Dịch Minh lại nắm lấy cánh tay của cậu. Cậu giãy dụa một hồi nhưng không thoát nổi, đành phải nói: "Anh điên rồi! Buông ra!"

Cố Dịch Minh mỉm cười, vừa mới mở miệng thì một cơn gió bất chợt ập đến. Anh ta thấy tay mình tê dại nên vô thức buông ra.

Cùng lúc đó, Lục Viễn kéo Giang Nguyên ra phía sau.

Bốn mắt chạm nhau, Cố Dịch Minh nguy hiểm nheo mắt lại, nhưng Lục Viễn lại không có biểu cảm gì.

“Cậu quen à?” Lục Viễn không quay đầu, hỏi Giang Nguyên.

Giang Nguyên nhìn thấy Lục Viễn, đôi mắt màu nâu nhạt lập tức sáng lên, nhanh chóng nói: "Tôi không quen! Chúng ta đi thôi!"

Giang Nguyên kéo Lục Viễn rời đi.

Tên biếи ŧɦái này chuyên đi quấy rối đàn ông, nếu nhìn thấy Lục Viễn thì hỏng bét!

Lục Viễn để cho Giang Nguyên kéo, im lặng đi theo cậu.

Cả quá trình, Cố Dịch Minh không cử động hay nói gì, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tay Giang Nguyên đang nắm lấy Lục Viễn.

Một lúc sau, phòng vệ sinh hoàn toàn im ắng.

Thẩm Tử Hoàn đi ra khỏi gian phòng vệ sinh, cậu ta tính mở lời nhưng nhìn thấy sắc mặt của Cố Dịch Minh thì khựng lại.

Lúc này, Cố Dịch Minh nói: "Đi thôi."

Thẩm Tử Hoàn mím môi: "Nguyên Nguyên mà anh gọi tên trong mơ chính là Giang Nguyên."

Cố Dịch Minh không trả lời mà đi thẳng. Thẩm Tử Hoàn cũng nở một nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng đuổi theo.

Trên đường về nhà, Giang Nguyên không ngừng nói với Lục Viễn về sự đáng sợ của biếи ŧɦái, đồng thời liên tục dặn dò anh phải cách xa anh ta.

Lục Viễn yên lặng nghe, Giang Nguyên nói xong bèn chủ động dừng lại, sau đó anh nói: "Không phải cậu không quen anh ta sao?"

Giang Nguyên suýt bị sặc, cậu ho nhẹ một tiếng: "Tôi không biết, nhưng tôi đã nghe đồn về anh ta."

“Anh ta bắt cá nhiều tay, còn nɠɵạı ŧìиɧ!” Giang Nguyên không khỏi buồn nôn: “Bị tôi đánh mà anh ta còn cười. Anh nói xem có phải là biếи ŧɦái không?!”

“Cái gì!” Lý Kế Hựu đang say khướt, nghe thấy Giang Nguyên nói cũng lập tức bật dậy như xác chết vùng lên, ông nghiêm nghị nói: “Cậu phải nghiêm khắc phê bình cháu. Là idol, cháu không được đánh người! Nhất định không được gây ảnh hưởng xấu cho xã hội, sẽ mất fans..."