Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 47

Giang Nguyên trực tiếp dùng lòng bàn tay che mặt Lý Kế Hựu lại, đẩy ông về ghế sau ngủ tiếp.

Lý Kế Hựu khịt mũi.

Giang Nguyên quay người lại, tiếp tục tận tình dặn dò Lục Viễn: "Tin tôi đi, anh ta không phải người tốt. Nếu sau này gặp lại anh ta thì phải tránh xa. Anh ta là đồ biếи ŧɦái, chúng ta không nên dây dưa nhiều làm gì, trực tiếp bỏ chạy là được, không sợ mất mặt.”

Lục Viễn nhớ đến ánh mắt của người đàn ông khi cầm tay Giang Nguyên, bỗng thấy bực bội trong lòng.

Lần đầu tiên, anh muốn đánh người.

Ngày hôm sau, Giang Nguyên và Lục Viễn đến phòng thu âm lúc bảy giờ.

Quá trình thu âm diễn ra tốt đẹp, hơn 2 giờ chiều là xong, sau đó hai người lập tức trang điểm để chụp ảnh bìa.

M&M có một đội chuyên tạo hình riêng ở tầng 3.

Phòng thu âm ở tầng 10. Lý Kế Hựu có việc phải bàn với nhà sản xuất nên dặn Giang Nguyên và Lục Viễn xuống lầu đợi trước.

Thang máy đi từ tầng cao nhất xuống, Giang Nguyên rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào màn hình thang máy.

"19, 18, 17 ... 12, 11—"

Giang Nguyên đếm nhẩm.

10, thang máy đến!

Ding.

Thang dừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Giang Nguyên nhấc chân định đi vào thì từ phía sau đột nhiên có một bàn tay che mắt cậu, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Mùi bạc hà quen thuộc lưu lại trên chóp mũi, Giang Nguyên khựng lại. Cậu nghi hoặc kêu: "Lục Viễn?"

Anh che mắt cậu làm gì?!

Lục Nguyên không đáp lại Giang Nguyên, anh lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong thang máy.

Lưu Tông Lương say khướt ôm Đào Dịch Nhiên.

Áo sơ mi của Đào Dịch Nhiên bị kéo lên làm lộ ra một mảnh da trắng nõn, cậu ta bị Lưu Tông Lương hôn đến nước miếng đầy mặt, hơi ngửa cổ nhắm mắt đáp lại.

Đột nhiên, Đào Dịch Nhiên mở mắt, cậu ta nhìn Lục Viễn, hoảng sợ đẩy Lưu Tông Lương ra.

Lưu Tông Lương không phòng bị, lùi lại va vào vách tường thang máy, phát ra một tiếng vang lớn.

Đào Dịch Nhiên định mở miệng giải thích, Lục Viễn đã nâng tay kia lên, lạnh lùng đóng cửa thang máy.

Giang Nguyên không thấy Lục Viễn trả lời nhưng lại nghe tiếng động lạ, cậu gọi một tiếng: "Lục Viễn?"

Lúc này anh mới buông tay ra, Giang Nguyên mất mấy giây mới lấy lại tầm nhìn, cậu thấy con số màu đỏ trên màn hình đã nhảy tới số 8.

Giang Nguyên quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì à?"

Lục Viễn lại nhấn nút xuống: "Có một cảnh quay cần tương tác trong thang máy nên tôi tiện thử luôn."

Giang Nguyên không nghi ngờ, cậu còn nghĩ Lục Viễn diễn xuất tốt không phải không có lý do. Nhìn xem, đang chờ thang máy mà vẫn còn đi nghiên cứu kịch bản.

Cậu vỗ nhẹ vào cánh tay Lục Viễn, nghiêm túc nói: "Công sức của anh ngày hôm nay nhất định sẽ được đền đáp."

Ánh mắt Lục Viễn rơi vào cánh tay của cậu, anh cong môi cười: "Hi vọng thế."

——

Buổi chiều, Giang Nguyên và Lục Viễn đi hóa trang, tạo hình nhân vật.

Vì quay phim nên Giang Nguyên chỉ nhuộm tóc vàng tạm thời, cậu mặc áo sơ mi trắng nửa trong suốt, thắt cà vạt đen, mặc quần âu đen, phụ kiện là cặp kính mắt nửa gọng màu đen.

Lục Viễn để tóc húi cua đen, áo sơ mi đen cổ V khoét sâu và quần âu đen, phụ kiện là đồng hồ.

Sau khi tạo hình xong, một MC chuyên nghiệp của M&M vào phòng trang điểm để phỏng vấn, sau đó tổ hậu kỳ sẽ biên tập lại thành một series các cảnh hậu trường.

MC phỏng vấn Lục Viễn trước: "Cậu có cảm nhận gì về lần đầu tiên tạo hình thế này?"

Lục Viễn trả lời rất nghiêm túc: "Phong cách mà ekip làm rất phù hợp với chủ đề của single."

MC lại yêu cầu chuyển máy quay sang Giang Nguyên, tiếp tục hỏi: "Nguyên Nguyên cảm thấy tạo hình của Viễn Viễn như thế nào?"

Giang Nguyên nghe anh ta gọi “Viễn Viễn” thì suýt đã không thể kiềm chế được vẻ mặt.

Cậu ho khan: "Chà, các fan thật may mắn."

“Phụt.” MC không nhịn được cười: “Cắt đoạn này đi, không thể phát được, M&M của chúng ta là một công ty nghiêm túc!”

Anh ta tiếp tục hỏi: "Vậy cậu nghĩ giữa cậu và Viễn Viễn thì ai dễ nhìn hơn?"

Giang Nguyên buột miệng: "Lục Viễn. Tất cả đàn ông đều ghen tị với ngoại hình của anh ấy."

Lúc này, Lục Viễn đột nhiên xen vào: "Không phải cậu thích kiểu nhu nhược à?”

MC biết tin tức này sẽ bùng nổ, vội vàng chuyển micro qua chỗ Giang Nguyên: "Cái gì... Nguyên Nguyên, cậu thích kiểu yếu đuối sao?!"

Giang Nguyên: "..."

Không thể thả lỏng tí nào!

Cậu đẩy kính nói: "Trước khi ra đĩa đơn, tôi còn là học sinh nên thích kiểu đó. Nhưng sau khi ra đĩa đơn thì tôi đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực thụ, chỉ thích người có thân hình gợi cảm thôi."

Cậu nói xong, mỉm cười chớp chớp mắt, định dùng sự đáng yêu để cho qua, nhưng MC không chịu buông tha cậu, tiếp tục hỏi: "Nghe nói bây giờ cậu và Lục Viễn ở chung nhà, không biết cậu thấy cậu ấy gợi cảm ở khía cạnh nào?”

Giang Nguyên lập tức nghĩ đến việc cậu kéo rơi áo choàng tắm của Lục Viễn. Nói thật, Lục Viễn mới tắm xong thực sự rất gợi cảm, hormone nam tính bạo phát.