Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 45

Giang Nguyên hơi nhăn mũi, trong lòng nặng nề nhớ lại.

Cậu nhất định phải tìm ra nguyên nhân, nhất định phải khiến cảm xúc động lòng của Lục Viễn tan thành mây khói!

Khóe miệng Lục Viễn khẽ co giật: "Đạo diễn Dương nói."

Giang Nguyên lập tức nhìn về phía Dương Chiếu, Dương Chiếu cũng vui vẻ nói: "Lúc ăn tối lão Vương khen cậu nhiều lắm."

Lão Vương là đạo diễn tổ B, Giang Nguyên kinh ngạc hỏi: "Thật ạ?"

Tâm tình Dương Chiếu rất tốt, cười thành tiếng: "Cậu không tin? Vậy giờ tôi gọi ông ấy qua đây chứng minh?"

Giang Nguyên lắc đầu: "Cháu tin, nhưng cháu vẫn thấy sốc."

Cảm xúc của Giang Nguyên hiện rõ trên mặt. Vừa nhìn một cái, Dương Chiếu đã thấy cậu đáng yêu không chịu nổi, bà đưa tay nhéo mặt cậu: "Cậu không phát hiện là vai diễn hiện tại rất phù hợp với cậu nên khá “hồn nhiên thiên thành”(*) sao."

(*) Giống với bản chất của bản thân.

Thật sao? Giang Nguyên nghiêm túc nghĩ, hình như so với những vai diễn như học bá lạnh lùng, vận động viên ngầu lòi, tà mị cuồng luyến trước đây thì quả thật trạng thái khi diễn vai trùm trường lần này của cậu thoải mái hơn nhiều.

Cậu đã đóng qua nhiều vai diễn khác nhau.

Lúc này Dương Chiếu mới nói: "Đúng lúc tôi có một người bạn đang chuẩn bị đóng phim lịch sử, mấy ngày trước còn nhờ tôi giới thiệu hai diễn viên trẻ. Trong đó có một vai diễn phù hợp với cậu, tôi thấy cậu nên tham gia. Tôi đã gửi kịch bản cho Lục Viễn, cậu cũng xem đi.”

Giang Nguyên tiếp tục rối rắm, kiếp trước Dương Chiếu chỉ hợp tác với cậu khi còn bé, càng đừng nói đến chuyện giới thiệu tài nguyên cho cậu.

Hình như cậu không làm gì cả mà!

Dương Chiếu nói xong thì đi. Được vài bước, bà quay đầu lại nói: "À, cảnh quay vườn trường đã kết thúc. Thứ hai tuần sau sẽ đến thành phố Lâm Hải quay phim một tuần. Nhớ mua vé, về sẽ thanh toán sau."

Lục Viễn gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Giang Nguyên còn đang ngẩn người, anh giơ tay búng trán cậu: "Đi thôi."

Giang Nguyên tỉnh lại: "Ồ ồ."

Ngay sau khi hai người lên xe MPV, Lục Viễn nhận được điện thoại của Lý Kế Hựu.

"A Viễn, nghe nói đêm nay cháu diễn cảnh hôn rất tốt, hahaha. Để khen ngợi cháu, cậu mời cháu đi ăn nướng, gọi cả Nguyên Nguyên nữa. Toàn là hải sản tươi sống thôi, chắc chắn thằng bé rất thích, cậu gửi địa chỉ vào trong nhóm rồi đó."

Lý Kế Hựu nói xong thì cúp máy.

Lục Viễn cất điện thoại, quay đầu hỏi Giang Nguyên: "Có muốn đi ăn thịt nướng không?"

Giang Nguyên còn đang suy nghĩ chuyện Dương Chiếu tiến cử mình, nhưng vừa nghe thấy thịt nướng, cậu lập tức mất tập trung: "Ăn chứ!"

Sau đó, Lục Viễn mở Wechat, báo địa chỉ cho tài xế.

Viên Viên Viên đang giảm cân, sau bảy giờ sẽ không ăn nên cả hai đưa cô ấy về nhà trước, đi thêm nửa tiếng là đến nhà hàng thịt nướng.

Nhà hàng thịt nướng này chuyên chiêu đãi những người trong nghề, ông chủ từng là người đại diện một thời, quan hệ với Lý Kế Hữu rất tốt.

Ông chủ sắp xếp một phòng riêng trang nhã cho Lý Kế Hựu, hàu nướng than, tôm bày đầy bàn dài và một nồi cháo cua biển thơm phức.

Lý Kế Hữu nâng cốc, cười híp cả mắt: "Nào, ngày mai đến công ty thu âm, chúc cho đĩa đơn đầu tiên của chúng ta thành công vang dội!"

Lý Kế Hựu và Giang Nguyên cụng ly tượng trưng, sau đó đặt cốc xuống, cúi đầu nhanh chóng húp cháo.

Di chứng của việc không ăn tối là đói quá nên món nào cũng ngon, vừa gắp tôm vừa húp cháo.

Hương vị tự nhiên, nướng lên vừa tươi vừa mềm.

Lục Viễn không động đũa, anh chỉ gắp một miếng thịt bò. Thấy Giang Nguyên vừa húp cháo vừa bóc tôm, anh dứt khoát gắp tám con tôm lớn, bóc từng con một bỏ vào đĩa trước mặt Giang Nguyên.

Thấy vậy, Lý Kế Hựu cũng thấy thèm: "A Viễn, cho cậu mấy con tôm đi!”

Mí mắt Lục Viễn không nhúc nhích: "Tự bóc đi."

Lý Kế Hữu vươn tay cầm lấy đĩa của Giang Nguyên, không nói một lời: "Không cho thì..."

Còn chưa kịp nói xong, tôm trên đĩa đã bị Giang Nguyên lấy đi với tốc độ cực nhanh. Cậu nhét hết vào miệng, hai má phồng lên một cục.

Miệng Giang Nguyên bóng loáng, nhai tôm y như một con sóc, sau đó húp mấy ngụm cháo cua.

Lý Kế Hựu thấy dáng vẻ ăn uống của Giang Nguyên thì sợ hết hồn, ông nhanh chóng thu đũa lại: "Cậu không giành đâu! Cháu ăn từ từ thôi!"

Tốc độ ăn của Giang Nguyên chậm hơn một chút.

Lúc này, ông chủ mới đi tới, vừa nói vừa đóng cửa lại: "Lão Lý, đoán xem vừa rồi tôi đón tiếp ai?"

Lý Kế Hựu cắn xiên thịt bò hỏi: "Ai?"

Ông chủ bước nhanh đến ngồi kế bên Lý Kế Hựu, thấp giọng nói: "Thẩm Tử Hoàn, đi cùng với ông chủ Cố Dịch Minh của Cố thị."

Đã gần mười một giờ, Giang Nguyên cuối cùng cũng ăn no, cậu đứng dậy chạy vội, bỏ lại một câu: "Cháu đi vệ sinh!"

Giọng ông chủ loáng thoáng vang lên phía sau: "Rẽ trái đi đến cuối hành lang!"

Đến nhà vệ sinh, cậu đi thẳng vào gian cuối cùng.

Khi đang giải tỏa, cậu chợt nghe thấy ai đó đang làm nũng: "Lại không đứng đắn rồi, nhỡ có người nhìn thấy thì sao?"