Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 44

Lục Viễn nhận lấy cơm hộp, nhìn về phía xe MPV của Đào Dịch Nhiên trước.

Đào Dịch Nhiên không ăn cơm hộp của đoàn, chỉ toàn về xe MPV của mình ăn cơm.

Lục Viễn dời mắt. Vừa mở nắp ra, Giang Nguyên đã nói: "Tôi cực kỳ thích ăn cơm gà."

Hiện tại Lục Viễn cũng đã biết sơ sơ thói quen nói chuyện của Giang Nguyên nên anh biết câu sau mới là ý chính. Anh bỏ đũa xuống, chờ Giang Nguyên nói tiếp.

Quả nhiên, Giang Nguyên nói ngay: "Có thể là do tôi thích kiểu dáng người yếu ớt như gà còi."

Mí mắt Lục Viễn giật một cái.

Vóc người của Đào Dịch Nhiên là dạng đó, hóa ra Giang Nguyên thích cậu ta chỉ vì ngoại hình thôi sao?

Lục Viễn gắp một miếng gà: "Sở thích của cậu cũng khá đặc biệt."

"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là sở thích cá nhân thôi." Giang Nguyên không ngừng cố gắng bịa hình mẫu lý tưởng của mình: "Tôi thích lùn, mập, da siêu đen, còn có..."

Cậu lại nghĩ đến cơ bụng cực đẹp của Lục Viễn, nói từng câu từng chữ: "Người không có cơ bụng."

Động tác nhai nuốt của Lục Viễn hơi dừng lại, thì ra hình tượng của Đào Dịch Nhiên trong lòng Giang Nguyên là như thế?

Giang Nguyên bỗng đến gần Lục Viễn: "Đến anh đó, hình mẫu lý tưởng trong lòng anh là gì?"

Đột nhiên cậu có hơi tò mò, không biết trong lòng Lục Viễn, cậu sẽ hoàn mỹ như thế nào.

Giang Nguyên tìm một lý do hợp tình hợp lý: "Tôi giúp anh thực hành trước, sau này sẽ có nhiều phóng viên thường xuyên hỏi anh vấn đề này đó."

Cũng nhân tiện chặn lại hết mấy câu trả lời chung chung như trước: "Không thể trả lời kiểu “chỉ cần tôi thích là được”, phóng viên không dễ lừa như vậy đâu."

Lục Viễn cũng không nói dối, anh ăn mấy miếng đã hết hộp cơm, vừa vặn mở chai nước vừa nói: "Kiểu thông minh."

Nói ngược.

Chắc chắn là nói ngược!

Giang Nguyên hiểu rất rõ cậu không thông minh, bằng không thì kiếp trước đã không chết sớm đến vậy.

Nhưng biết mình không thông minh và được Lục Viễn khen thông minh là hai chuyện khác nhau.

Giang Nguyên tạm thời quăng bỏ quy tắc không được tiếp xúc thân mật với Lục Viễn, cậu vỗ bả vai anh, cong mắt cười: "Đáp án này hợp chuẩn đó, sau này anh cứ trả lời như vậy đi."

Lục Viễn liếc hộp cơm mà Giang Nguyên còn chưa động tới: "Cậu không ăn à?"

Giang Nguyên lắc đầu: "Còn hơi no, tôi đi trả lại." Chỗ để cơm hộp của đoàn phim ở ngay cạnh xe MPV của Đào Dịch Nhiên.

Cửa xe MPV của Đào Dịch Nhiên mở ra, cậu ta cầm chiếc quạt nhỏ quạt vào trán, bước từ trên xe xuống.

Giang Nguyên vừa muốn đứng dậy, Lục Viễn bỗng đè tay cậu lại, lấy hộp cơm đi: "Không cần, tôi ăn thêm hộp nữa."

Vừa mở hộp ra đã ngửi thấy mùi cơm thịt bò thơm nức tỏa bốn phía. Lục Viễn ăn thử một miếng, hương vị còn ngon hơn cả cơm gà lúc nãy.

Lục Viễn bị đói nguyên ngày nên vẫn dư sức ăn hết hộp cơm thứ hai, sau đó anh vứt hai cái hộp rỗng vào thùng rác.

-------

8 giờ tối, cuối cùng cảnh hôn đã tới.

Có kinh nghiệm hôm trước, tối nay các nhân viên đã lên mười hai phần tinh thần, dù có quay đến sáng cũng phải quay cảnh này cho tốt.

Kết quả mới mười phút, Dương Chiếu đã phấn khích kêu: "Cắt! Quá hoàn mỹ! Đúng là bầu không khí này!"

Đồng thời, Lục Viễn buông Nhâm Mẫn Mẫn ra.

Lúc Nhâm Mẫn Mẫn đối diễn với Lục Viễn, cô càng cảm nhận được sâu sắc hơn– đây là lần đầu tiên mình bị ai đó dẫn dắt nhập vai tới vậy.

Trong cảnh vừa rồi, cô thực sự đã động lòng với Lục Viễn, có ảo giác đang yêu anh thật.

Nhâm Mẫn Mẫn rất kích động, cô biết bộ phim này rất ổn, bất kể là đề tài hay là độ hoàn thiện của kịch bản, sau này sẽ rất khó để cô gặp được một tổ hợp tuyệt vời như thế.

Cô không nhịn được tò mò: "Lục Viễn, mới có mấy tiếng ngắn ngủi, anh luyện kiểu gì vậy?"

Mấy phút sau, Dương Chiếu cũng hỏi anh vấn đề y chang vậy.

Lúc này, Đào Dịch Nhiên cũng bu lại.

Mí mắt Lục Viễn giật một cái, lời vừa tới miệng đã thay đổi: "Phải cảm ơn người đồng đội đã có kinh nghiệm đóng 21 cảnh hôn của tôi đã tận tình giúp đỡ.”

Giang Nguyên sợ Lục Viễn nhận ra cậu đang quan tâm anh nên cố ý đợi quay xong khoảng mấy phút rồi mới chậm rãi đi tới.

Cậu không nghe thấy Lục Viễn đang nói gì, lúc đi qua cậu có chạm mặt với Đào Dịch Nhiên.

Đào Dịch Nhiên trừng mắt nhìn Giang Nguyên mấy lần, nhưng thậm chí cậu còn không thèm nhìn cậu ta.

Giang Nguyên cầm trong tay một chai nước, đây là kết luận mà cậu đã rút ra sau khi quan sát anh– Lục Viễn không có sở thích gì, chỉ thích uống nước.

Giang Nguyên đưa chai nước cho Lục Viễn, ho khan nói: "Không tệ, hôm nay anh diễn rất tốt."

Cách đó không xa, Viên Viên Viên nhìn thấy Lục Viễn cầm chai nước trên tay nên cũng không tới gần.

Lục Viễn vặn mở nắp chai, nhấp một ngụm nói: "Hôm nay cậu cũng làm rất tốt."

Giang Nguyên đột nhiên trợn to mắt: "Anh nhìn tôi diễn?"

Kỹ năng diễn xuất của cậu kém như vậy, Lục Viễn còn khen cậu, chẳng lẽ nét mặt khi diễn của cậu lại đánh trúng trái tim của Lục Viễn sao?