Mặt Nhâm Mẫn Mẫn đỏ bừng: "Tôi không biết."
Cậu cúi đầu đến gần Nhâm Mẫn Mẫn, nhếch khóe miệng lên: "Vậy bây giờ tôi cho cậu biết."
Cậu cúi đầu muốn hôn Nhâm Mẫn Mẫn, cô giãy giụa muốn đẩy cậu ra: "Cậu tỉnh táo lại đi! Chúng ta không hợp! Cậu hôn tớ làm gì? Dưa hái xanh không ngọt!"
Cậu dứt khoát chặn miệng Nhâm Mẫn Mẫn lại.
Đương nhiên cảnh này phải dùng kỹ thuật góc quay.
Đạo diễn hài lòng kêu: "Cắt, cảnh này Nguyên Nguyên diễn quá tốt!"
...
Hồi tưởng kết thúc, Giang Nguyên cứng ngắc như tượng đá.
Cho nên vừa rồi Lục Viễn chỉ đang tập diễn với cậu! Lục Viễn nhập vai nhanh quá đi!
Suýt nữa là cậu đã tự khai hết rồi!
Giang Nguyên cạn lời, cậu phải về phòng, tạm thời cậu không thể đối mặt với Lục Viễn được. Kết quả lúc rút tay lại không biết mắc vào cái gì, Giang Nguyên bèn dùng sức giật một cái.
Giây tiếp theo, chỉ nghe được vài tiếng "sột soạt."
Lục Viễn còn chưa kịp phản ứng, áo choàng tắm của anh đã rơi xuống với vận tốc ánh sáng.
Dưới ánh đèn ấm áp, thân hình hoàn hảo của Lục Viễn lộ ra không sót một cái gì.
Bao gồm cả...
"..."
Khóe môi Giang Nguyên giật giật, cậu xoay người đi: "Thật ra tôi bị cận thị..."
"Rầm."
Cánh cửa phòng ngủ chính bị đóng mạnh đến mức rung vài cái.
*
Ngày hôm sau, Giang Nguyên tắm rửa, mặc đồ xong xuôi nhưng không ra khỏi phòng. Cậu áp tai vào cửa, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài.
Đến khi Lục Viễn gọi, cậu mới vội vàng sửa sang lại quần áo, xoa xoa mặt, vờ như không có chuyện gì mà mở cửa đi ra.
Giang Nguyên quan sát Lục Viễn, thấy anh vẫn không có vẻ gì khác với ngày thường thì có chút phiền muộn.
Cậu đã thấy... của Lục Viễn... Nhưng anh lại không hề có phản ứng gì!
Là do trái tim đã thuộc về cậu nên thân thể đã không còn quan trọng nữa sao?
Trong đầu Giang Nguyên đột nhiên xuất hiện hình ảnh trước đó.
Khách quan mà nói, Lục Viễn có dáng người rất đẹp, không hề kém cạnh người mẫu nam, là kiểu chỉ cần để lộ ra một chút thì sẽ điên cuồng hút fans ấy.
!
Đúng rồi!
Cơ thể Lục Viễn đẹp nên anh mới hào phóng show ra cho cậu xem! Lỡ đâu vô tình hấp dẫn được cậu thì sao!
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên đã hiểu ra.
Cậu phải tỏ vẻ vô cảm với dáng người của anh, mặc dù từ góc độ thường thức thẩm mỹ thì cơ thể của Lục Viễn cực hoàn mỹ, nam hay nữ cũng đều muốn ngắm thêm mấy lần.
Giang Nguyên cúi đầu sờ cơ bụng mờ tịt của mình, trong đầu nghĩ– Lục Viễn luyện kiểu gì mà cơ bụng đẹp thế nhỉ…
------
Đến phim trường, đầu tiên hai người đi quay mấy cảnh ban ngày trước, cảnh hôn của nam nữ chính thì phải tới tối mới quay.
Cảnh của Giang Nguyên chỉ là mấy cảnh lặt vặt, quay ở bên tổ B một lúc đã xong.
Giang Nguyên lập tức chạy đi xem Lục Viễn quay phim. Vừa mới sang tổ A, Tạ Niên bỗng gọi cậu lại.
"Giang Nguyên."
Giang Nguyên dừng lại: "Có chuyện gì sao?"
Tạ Niên đi tới trước mặt cậu, cười nói: "Cậu còn nợ tôi một chuyện, không quên đấy chứ?"
Đương nhiên là Giang Nguyên đã quên rồi, cậu thẳng thắn hỏi: "Tôi quên rồi, là chuyện gì vậy."
Tạ Niên càng cười tươi hơn: "Lần trước tôi mời cậu một hộp sữa tươi."
Giang Nguyên chợt nhớ ra.
Đúng là có chuyện như vậy, lần trước ăn cơm chung trong đoàn phim, cậu cố tình ăn món “hoa cúc nở rộ”, Tạ Niên cho cậu một hộp sữa tươi để bớt cay, lúc ấy cậu có nói sẽ mời lại cậu ta.
Giang Nguyên lập tức nói: "Chờ tôi một lát!"
Cậu nhanh chân chạy đi, trước cổng trường có một cái máy bán hàng tự động, đồ uống trong máy đều là của các thương hiệu lớn.
Giang Nguyên chọn một hộp sữa tươi.
Mấy phút sau, cậu chạy về phim trường, đưa hộp sữa cho Tạ Niên: "Cho anh nè."
Tạ Niên thật không ngờ, "mời lại" của Giang Nguyên thật sự là mời lại một hộp sữa giống y chang. Cậu ta kinh ngạc mấy giây, không nhịn được bật cười.
Tạ Niên nhận hộp sữa, nói: "Không ngờ cậu lại thú vị như vậy, nếu biết sớm..."
Cậu ta không nói nữa, chỉ quơ quơ hộp sữa: "Tôi sẽ uống hết."
Tạ Niên rời khỏi.
Giang Nguyên khó hiểu, chỉ mời lại hộp sữa thôi mà cũng bảo cậu thú vị? Mà cậu không thân với Tạ Niên nên cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ lén đi xem tổ A quay phim.
Như thường lệ, lúc Dương Chiếu làm việc là lúc khắp phim trường đều là tiếng gầm của bà.
Để kịp tiến độ, tổ A trực tiếp quay đến tối, Lục Viễn có rất nhiều cảnh quay. Anh, Dương Chiếu và người quay phim đã nhịn suốt cả ngày, còn những diễn viên khác và nhân viên còn có thể tranh thủ đi ăn cơm.
Lúc trưa Giang Nguyên có đưa một hộp cơm cho Lục Viễn, nhưng chờ anh lâu quá nên bị nguội mất, cậu đành tự ăn luôn.
Đến giờ cơm tối, rốt cuộc Dương Chiếu đã cho tạm nghỉ, Lục Viễn cũng có thể ăn cơm.
Giang Nguyên vẫn luôn quan sát tỉ mỉ, Lục Viễn vừa diễn xong, cậu lập tức cầm cơm hộp chạy tới.
"Cho này, cơm gà nấm hương." Giang Nguyên nhỏ giọng nói: "Buổi trưa tôi đã ăn thử rồi, mùi vị cũng không tệ lắm."