Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 42

Lục Viễn nháy mắt vui vẻ: “Nói đi.”

Giang Nguyên nhẩm lại bản nháp trong bụng, sau khi xác nhận không sai, cậu nói: “Dù sao tôi cũng không buồn ngủ nên sẽ tập diễn với anh. Tôi diễn cảnh hôn rất chuyên nghiệp, tôi đã quay cảnh hôn 21 lần rồi.”

Trong nháy mắt, căn phòng yên tĩnh, Lục Viễn lẳng lặng nhìn Giang Nguyên.

Thấy anh không trả lời, Giang Nguyên bỗng thấp thỏm. Sao vậy, cậu vất vả lắm mới quyết định hy sinh, không phải Lục Viễn sợ lộ nên không dám tập diễn với cậu đấy chứ?!

Đừng mà! Cậu còn chưa sợ Lục Viễn ý loạn tình mê, anh nhất định phải nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này!

Mất cơ hội này là thôi hết luôn đấy!

Giang Nguyên quyết định dùng phép khích tướng: “ Anh...”

Mới nói một chữ, Giang Nguyên đã bị Lục Viễn kéo vào ngực.

Hương bạc hà tươi mát không ngừng chui vào mũi Giang Nguyên, tóc Lục Viễn vẫn ướt một nửa, vài lọn tóc rủ xuống trán, một giọt nước chậm rãi nhỏ xuống chóp mũi Giang Nguyên.

Bàn tay nắm lấy vòng eo Giang Nguyên ấm áp và có lực, xuyên qua lớp vải mỏng, thậm chí cậu có thể cảm nhận được mạch máu của Lục Viễn đang đập.

“???”

Giang Nguyên choáng váng, cậu ngẩng đầu lên, trong mắt đầy sự ngạc nhiên. Gì vậy? Lục Viễn điên rồi?

Đúng lúc này, tay Lục Viễn dùng sức, anh hơi kéo eo Giang Nguyên sát vào người mình. Cậu không đứng vững, hai tay vô thức nắm lấy áo choàng tắm của anh.

Khi phản ứng lại, vừa định buông tay ra, tay còn lại của Lục Viễn lại nắm cằm Giang Nguyên, anh cúi đầu nhìn cậu.

Đôi môi mỏng vừa tắm xong nom vừa gợi cảm vừa quyến rũ, hơi thở cũng mang theo vị bạc hà lành lạnh.

Giang Nguyên cảm giác chóp mũi Lục Viễn như có như không cọ vào chóp mũi cậu.

Giang Nguyên lại sửng sốt, còn chưa hiểu ra sao thì Lục Viễn đã cười khẽ một tiếng, giọng hơi trầm, lại có mấy phần ý cười.

“Xem ra, cậu biết tôi thích cậu.”

Uỳnh.

Đại não Giang Nguyên nổ tung, chẳng qua không phải nổ kiểu trống rỗng mà là nổ thành bột phấn.

Hủy diệt đi!

Lục Viễn, phát hiện rồi!

Không được hoảng.

Càng là lúc này càng phải giữ bình tĩnh!

Giang Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Viễn, tự ép mình tỉnh táo lại.

Đầu óc cậu trở nên linh hoạt hơn bao giờ hết.

Đúng vậy, Lục Viễn đã phát hiện.

Nhưng cậu có thể không thừa nhận mà! Chết cũng không nhận! Nếu không thì cứ để lộ cái bản "Kế hoạch dọa lùi Lục Viễn" ra.

So với việc vừa bị từ chối vừa biết người thương lên kế hoạch để từ chối mình thì hẳn Lục Viễn sẽ thấy chuyện “chỉ bị từ chối” nhẹ nhàng hơn.

Quyết định xong, Giang Nguyên kiên quyết nói: "Tôi không biết!"

Ánh mắt Lục Viễn thay đổi khó lường: "Vậy hiện tại cho cậu biết."

Lục Viễn nhích tới gần, hơi thở có mùi bạc hà tiến đến gần miệng Giang Nguyên.

Giang Nguyên muốn đẩy Lục Viễn ra, lại sợ làm vậy sẽ khiến anh tự ái.

Dưới tình thế khó xử, lúc môi Lục Viễn sắp chạm vào môi Giang Nguyên, cậu đành bất chấp tất cả, tận lực dịu giọng nói: "Anh tỉnh táo lại đi!"

"Chúng ta không hợp đâu!"

"Dưa hái xanh không ngọt!"

"Anh có hôn tôi cũng vô ích thôi!"

...

Giang Nguyên không ngừng khuyên Lục Viễn, nhưng môi anh vẫn ngừng lại ở nơi cách môi cậu 1 cm.

Lục Viễn im lặng nghe cậu lải nhải: "Nói xong chưa?"

Lần này, mùi bạc hà phun thẳng lên môi Giang Nguyên, cậu có ảo giác rằng Lục Viễn sắp sửa chạm môi cậu rồi.

Hơi lạnh, cũng hơi nóng, còn có chút nhột nữa.

Tim Giang Nguyên đột nhiên đập nhanh hơn, cậu cà lăm: "Xong, xong rồi! Anh... Có thể buông tôi ra chưa."

Ngón tay Lục Viễn nhẹ nhàng vuốt lên cằm Giang Nguyên, anh khẽ cười: "Vậy đến lượt tôi nói."

"Tôi muốn hôn cậu."

"Ngay bây giờ."

Ngón cái của Lục Viễn trượt đến khóe môi Giang Nguyên xoa một cái, anh nhắm mắt lại rồi lập tức áp xuống.

Giang Nguyên nhanh chóng nhắm mắt, cảm thấy môi nóng đến kinh người.

Được rồi, nếu Lục Viễn phải hôn cậu một lần, vậy... Cứ để anh hôn đi!

Lục Viễn đã đè nén tình cảm của anh lâu rồi, có lẽ chỉ cần hôn một cái là anh sẽ phát hiện ra cũng chỉ có thế, môi cậu cũng không mềm hơn hay ngọt hơn so với người khác.

Giang Nguyên siết chặt bàn tay đang đút trong túi áo choàng tắm, vẻ mặt như hy sinh vì nghĩa.

Nhưng---

Nụ hôn như cuồng phong bão táp không xuất hiện, thậm chí Giang Nguyên còn cảm thấy bàn tay đang giữ cằm và để ngang hông mình cũng rút về.

"??"

Cái gì đấy?!

Giang Nguyên khẽ hé mắt, dưới ánh sáng mơ hồ, Lục Viễn đã buông cậu ra.

Chẳng lẽ Lục Viễn đã buông tha cậu? Không muốn ép buộc cậu? Sợ quá kích động sẽ làm cậu đau sao?

Giang Nguyên còn đang suy đoán, Lục Viễn đã lên tiếng trước: "Cậu còn thuộc lời thoại của nữ chính."

Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định.

Giang Nguyên khó hiểu, lời thoại của nữ chính gì cơ? Lúc này rồi mà còn nhắc tới nữ chính...

Nữ chính!!!

Trong đầu Giang Nguyên thoáng hiện ra hình ảnh của kiếp trước.

Giờ tự học buổi tối, trên bãi tập không người, cậu kéo Nhâm Mẫn Mẫn vào ngực, mặt lạnh nói: "Xem ra, cậu biết tôi thích cậu."