Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 41

Lục Viễn nghĩ vậy, đang muốn offline, Cố Trì đột nhiên nhắn tới: “A Viễn cậu online à, thế nào? Dạo này ngày nào cũng làm việc với idol của tôi, có phải cực kỳ hạnh phúc không!”

Lục Viễn liếc về phía ghế sau.

Người đắp chăn mỏng lâu lâu phát ra tiếng sột soạt, không biết là đang làm gì, khóe miệng Lục Viễn hơi nhếch lên: “Cũng được.”

Cố Trì ghen tị: “Cậu thì sướиɠ rồi, tôi cũng muốn gặp idol nhà tôi mỗi ngày. QAQ”

Lục Viễn đột nhiên hỏi: “Cậu thích Giang Nguyên ở điểm nào?”

Cố Trì cách mấy phút mới nhắn lại: “Vừa nãy đang đánh nhau! Thích Giang Nguyên ở điểm gì à, rất đơn giản, chỉ cần xem concert của Giang Nguyên, nhất là ở ngay hiện trường. Tôi bảo đảm không ai không- động- lòng, không ai không- thích- anh ấy!”

Lục Viễn cười cười, nhắn lại một tiếng rồi thoát ra.

Giang Nguyên suy nghĩ suốt quãng đường, nhưng về đến nhà rồi vẫn không nghĩ ra phải giúp Lục Viễn như thế nào.

Khi cậu không vui, chỉ cần uống nước cam là lại vui vẻ, nhưng có vẻ như Lục Viễn không hứng thú gì với nước cam.

Còn đối với cha mẹ cậu, một chiếc thẻ ngân hàng có thể giải quyết mọi thứ.

Lục Viễn, dù là cậu mời anh ăn cơm, anh cũng chọn món rẻ nhất......

Giang Nguyên sầu chết mất, đi theo sau Lục Viễn như hồn ma. Cậu vào nhà mấy giây mới phát hiện Lý Kế Hựu đang ở phòng khách, và......

“Đây là cái gì?” Giang Nguyên chạy chậm tới, ngồi xuống nhìn chằm chằm vào mô hình trên bàn trà.

Lý Kế Hựu nhếch miệng: “Mannequin đấy, cậu nghe nói đêm nay A Viễn bị kẹt ở cảnh hôn, cậu lại có một người bạn bán tóc giả nên mượn cậu ta một cái mô hình đầu người cho A Viễn tập hôn.”

Nói xong, Lý Kế Hựu liếc Lục Viễn đầy ẩn ý: “Không ngờ A Viễn nhà chúng ta lại ngây thơ như thế, chưa từng hôn ai.”

Trong nháy mắt, Giang Nguyên như được mở cánh cửa thế giới mới. Cậu nhìn chằm chằm môi của mô hình, kinh ngạc nghĩ– Vậy mà còn có cách này!

Đỉnh đấy!

Lục Viễn đi tới, cầm cái đầu ném vào ngực Lý Kế Hựu: “Cậu mang đi đi.”

Lý Kế Hựu cười khà khà: “Đừng ngại, yên tâm, cậu sẽ không nói cho ba mẹ cháu, chừa cho cháu chút mặt mũi.”

Lục Viễn: “Không có việc gì thì cậu đi đi, cháu muốn ngủ.”

“Ồ, suýt nữa quên mất chính sự.” Lý Kế Hựu vỗ trán, “Ca khúc của Nguyên Nguyên được duyệt rồi, thứ bảy tuần này hai cháu không cần đến đoàn phim, về công ty thu bài hát để kịp phát hành vào trung thu.”

Lục Viễn gật đầu ý bảo đã biết, anh mặc kệ Lý Kế Hựu, trở về phòng.

Lý Kế Hựu xoa mô hình đầu trong ngực, nghĩ vẩn vơ: “Ôi, thật sự là cháu trai lớn rồi không giúp được gì cho cậu......”

Lý Kế Hựu chợt dừng lại, nhìn về phía Giang Nguyên: “Cháu có nghe thấy cậu nói gì không vậy?”

Giang Nguyên không hiểu: “Nghe được mà.”

Lý Kế Hựu nhanh chóng tiến đến bên cạnh Giang Nguyên: “Nguyên Nguyên, là như thế này, cậu với A Viễn là ...”

“Cậu là cậu ruột của anh ấy.”

Lý Kế Hựu: “......” Ông xoa cái trụi lủi của mô hình, thở dài, “Chào ôi, lại nói lỡ miệng, thật ra cậu không định để lộ chuyện này ra, bây giờ cháu nghe được......”

“Lần đầu tiên gặp mặt cậu đã lỡ miệng rồi.” Giang Nguyên nhắc nhở ông.

Lý Kế Hựu rất khϊếp sợ: “Cậu nói sớm như vậy?”

Giang Nguyên gật đầu.

Lý Kế Hựu vỗ nhẹ vào miệng: “Lại là uống say miệng rộng!”

Giang Nguyên không thèm để ý việc này, cậu càng tò mò một chuyện khác: “Ba mẹ Lục Viễn không đến thăm anh ấy à.”

“Bận quá ấy mà.” Lý Kế Hựu thuận miệng nói, “Mấy ngày trước, cậu gọi điện cho chị mà nói được đúng 10 giây, hình như trung thu năm nay họ có thể trở về.”

Giang Nguyên chợt nhớ tới cuộc trò chuyện nhóm với “Giáo sư Lục”, “Giáo sự Dương” vào hai tuần trước.

Giáo sư Lục họ Lục, là ba của Lục Viễn à? Nhưng giáo sư Dương...

Không đúng, Ôn Đinh Đinh cũng không phải họ Lục mà!

Giang Nguyên đang muốn hỏi Lý Kế Hựu, phía cửa vào đã vang lên tiếng mở cửa, Lý Kế Hựu nói: “Đi ngủ sớm một chút!” Rồi đóng cửa rời đi.

Lúc này Giang Nguyên mới quay đầu nhìn chằm chằm phòng ngủ cho khách, hơi híp mắt lại.

Không chịu luyện tập hôn hít với mô hình đầu đúng không? Vậy chắc sẵn lòng luyện tập với nam thần mình thầm mến nhể?

Hơi nước bao phủ khắp phòng tắm, tiếng nước từ đỉnh đầu Lục Viễn rơi xuống vang lên tí tách.

Anh đứng không nhúc nhích, xuyên thấu qua màn nước mông lung, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ cáu kỉnh.

Không phải anh không thể diễn cảnh hôn.

Chỉ là hôm nay lúc quay phim, trong đầu thoáng hiện hình ảnh của Giang Nguyên khiến anh liên tục phân tâm.

Dạo này anh quá quan tâm Giang Nguyền.

Lục Viễn đóng vòi hoa sen lại, tùy tiện vò lau tóc, mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm.

Đã muộn nên anh không thay đồ ngủ, chỉ đi thẳng đến phòng bếp lấy nước uống.

Vừa mở cửa, Lục Viễn đã thấy Giang Nguyên.

Cậu đứng trước cửa phòng ngủ cho khách, nhìn thẳng vào anh không chớp mắt.

Lục Viễn: “.....”

Anh im lặng hai giây rồi hỏi: “Có chuyện gì”

Giang Nguyên nặng nề gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chuyện lớn.”