Giang Nguyên nhanh chóng giữ chặt thắt lưng, rướn thẳng cổ nhìn về phía trước.
Viên Viên Viên và Lý Bành Sinh không nhận thấy điều gì bất thường, hai người đóng cửa xe để tài xế bắt đầu lái đi, ngồi ở hàng ghế đầu nói chuyện với nhau.
Lúc này Giang Nguyên mới yên tâm.
Nhất định không được để bọn họ phát hiện chuyện Lục Viễn thích cậu, nếu mọi chuyện bại lộ, fans của cậu sẽ xé xác anh mất!
Giang Nguyên buông tay khỏi thắt lưng, lúc quay mặt lại thì bắt gặp ánh mắt của Lục Viễn. Ánh đèn trong xe hơi tối, cậu không nhìn ra được cảm xúc của anh lúc này.
Giang Nguyên lặng lẽ ngả người ra sau, lưng hơi chạm vào cửa kính xe. Sau lưng là tiếng mưa rơi như trút nước, hầu kết Giang Nguyên không ngừng lên xuống: "Nhìn cái gì!"
Một tia chớp đột nhiên lóe lên chiếu sáng toàn bộ chiếc xe, khuôn mặt Giang Nguyên bị ánh chớp chiếu vào trắng như tuyết.
Khuôn mặt tinh xảo chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt to ươn ướt, lại thêm dáng vẻ hoảng sợ của Giang Nguyên khiến Lục Viễn thấy cậu giống hệt như một chú nai con.
Chú nai con bị người khác bắt nạt, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Lục Viễn bỗng nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nói cho cậu một chuyện mà không ai biết."
"!!!!" Trong lòng Giang Nguyên nổi bão cuồn cuộn.
Và thế là hết...
Hết thật rồi...
Sự cân bằng mà cậu cẩn thận bảo vệ bấy lâu nay cuối cùng đã bị chính sự thông minh của cậu phá vỡ.
Cậu không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Viễn. Bây giờ thì sao, Lục Viễn sắp tỏ tình rồi...
Đầu mũi Giang Nguyên hơi chua xót.
Nếu cậu từ chối Lục Viễn thì anh sẽ xa cách cậu, đúng không?
Lục Viễn nhìn hai mắt Giang Nguyên đột nhiên đỏ bừng thì sững người.
Giang Nguyên là một người vô tư, lúc này lại sợ hãi đến thế là vì anh đã phát hiện chuyện cậu thích Đào Dịch Nhiên?
Giang Nguyên sợ người khác biết chuyện cậu thích Đào Dịch Nhiên?
Trong lòng Lục Viễn nảy ra một ý, anh lại gần Giang Nguyên, nhìn thẳng vào cặp mắt màu nâu nhạt kia, chậm rãi nói: "Tôi không có weibo."
"Hả?" Giang Nguyên há miệng kinh ngạc.
"Tôi không có weibo." Lục Viễn lặp lại. "Lục Viễn mà cậu theo dõi là một người khác."
"!" Giang Nguyên kinh ngạc, hóa ra Lục Viễn nói tới chuyện này!
Không phải chứ, cậu theo dõi nhầm người rồi?
Giang Nguyên lấy điện thoại ra mở weibo, vào mục theo dõi, sau đó nhấn vào tài khoản tên Lục Viễn đã có tích chứng nhận.
Cậu nhìn kỹ một hồi mới phát hiện tài khoản weibo Lục Viễn này được chứng nhận là Giáo sư của Đại học XX.
"..."
Giang Nguyên không ngẩng đầu lên, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể: "Tên của anh phổ biến quá, bao nhiêu người trùng tên..."
Để xác minh câu nói của mình, Giang Nguyên tìm kiếm mấy giây, sau đó kích động ngẩng đầu lên, nóng lòng đưa điện thoại cho Lục Viễn xem: "Anh nhìn đi, trong nước có tới 238 người tên Lục Viễn! Quá nhiều!"
Lục Viễn nhìn đôi mắt cười ngời sáng của Giang Nguyên, trong lòng đột nhiên cảm thấy chuyện trẻ con mà cậu vừa làm rất thú vị. Anh tự nhiên nghiêng người tới gần: "Thử tìm tên của cậu xem."
Giang Nguyên lập tức nhập tên của mình vào, sau khi nhấn vào mũi tên tìm kiếm, cậu nín thở chờ đợi kết quả.
Cậu còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên lên sân khấu nữa.
Số người tên Giang Nguyên trên cả nước nhất định phải ít hơn số người tên Lục Viễn!
Xin đấy xin đấy!
Giang Nguyên thầm cầu nguyện.
Ngay sau đó, trang tìm kiếm đã xuất hiện.
"47!" Giang Nguyên lần đầu tiên có thể tính đúng phép tính: "Ít hơn anh tận 191!"
Giang Nguyên tự tin đưa ra bằng chứng: "Nhìn đi, tên của anh đúng là cái tên phổ thông."
Lục Viễn không vạch trần rằng mấy trang web này chỉ để giải trí, độ tin tưởng không cao, anh gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "Đúng vậy, tên của tôi đúng là rất phổ thông."
Cuối cùng Giang Nguyên cũng mời được Lục Viễn đi ăn cơm như mong muốn.
Lục Viễn gọi hai món, Giang Nguyên cảm thấy anh đang tiết kiệm tiền cho mình, vậy nên cậu mở số dư tài khoản ngân hàng ra, quơ quơ trước mặt anh: "Không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi."
Cậu nhấn mạnh.
Lục Viễn rót một tách trà nóng đặt trước mặt Giang Nguyên: "Không phải là tiết kiệm tiền, hai người chúng ta gọi ba món là đủ, tôi gọi hai món rồi, món còn lại cậu quyết đi."
Kết thúc lịch trình hôm nay, tài xế, Lý Bành Sinh và Viên Viên Viên đều đã về nhà.
Giang Nguyên chớp mắt: "Vậy là đủ ăn sao?"
Lục Viễn nói: "Ừ."
Giang Nguyên lập tức gật đầu: "Nhớ rồi." Cậu cúi đầu chọn món, suy nghĩ một hồi lại đưa thực đơn cho Lục Viễn. "Hay là anh gọi nốt món còn lại đi, trừ cay… à tạm thời tôi không ăn được đồ cay, còn lại cái gì tôi cũng ăn."
Lục Viễn cười: "Tôi cũng vậy, tôi ăn cái gì cũng được, chỉ không ăn được cay."
Giang Nguyên: "...."
Đúng là hết cách, đến cả khi gọi món Lục Viễn cũng ưu tiên cho cậu.
Nếu đã vậy thì để cậu chọn món đi.
Giang Nguyên lật xem thực đơn, không gọi nhiều món, thôi thì dựa vào giá để chọn.
Giang Nguyên không chút do dự chọn món đắt nhất - Phật nhảy tường.
Đồ ăn nhanh chóng được mang ra.
Sườn bò nướng ăn cùng khoai tây nghiền, nấm hương sốt dầu cùng với Phật nhảy tường.
Ngoài ra còn có hai ly nước cam tươi được ướp lạnh trong xô đá.
Mặc kệ sấm chớp và bão tố bên ngoài, Giang Nguyên đã có một bữa ăn rất ngon.
Đúng như lời Lục Viễn nói, hai người vừa vặn ăn hết ba món.
Sau khi hai người rời khỏi nhà hàng, mưa vẫn chưa ngừng, trời đầy mây đen âm u, trên đường không có người qua lại.