Một chiếc xe Hồng Kỳ L9 lái tới, nhân viên mở cửa xe bước xuống, ánh mắt đảo qua Lục Viễn và Giang Nguyên một giây rồi đưa chìa khóa cho Lục Viễn.
Sau khi lên xe, Giang Nguyên tháo khẩu trang xuống, khen ngợi: "Không hổ là nhân viên giữ xe chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết tôi không biết lái xe."
Lục Viễn khởi động xe: "Không phải là biết cậu không biết lái xe, mà là cho rằng cậu chưa đủ tuổi lái xe."
Giang Nguyên khó hiểu: "...Trẻ con bây giờ trổ mã lắm à? Tôi cao 1m81 đấy."
Lục Viễn hỏi lại: "Cậu có mang thẻ căn cước không?"
Giang Nguyên lập tức rút thẻ căn cước từ trong ví ra: "Có mang!" Sau đó cậu hỏi: "Cần thẻ căn cước của tôi làm gì?"
Lục Viễn đạp ga, chiếc xe lao vào giữa màn mưa, anh nói: "Sau này, thẻ căn cước, điện thoại di động...", suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm, "mật khẩu thanh toán ngân hàng, đừng tùy tiện nói cho người khác."
Giang Nguyên buồn bực: "Đương nhiên tôi biết chuyện này, nhưng mà anh không phải người khác."
Mí mắt Lục Viễn hơi nhảy lên, vài giây sau, anh đổi đề tài: "Bây giờ chúng ta tới đồn cảnh sát quận XX."
Sự chú ý của Giang Nguyên nhanh chóng bị dời đi: "Tới đồn cảnh sát làm gì?"
Lục Viễn đoán chừng Giang Nguyên đã quên, anh cong môi: "Báo mất sổ hộ khẩu."
---
Quá trình báo mất sổ hộ khẩu diễn ra nhanh đến nỗi Giang Nguyên chưa kịp phản ứng, chỉ mất hai phút đã xong, sau năm ngày làm việc thì quay lại nhận sổ mới.
Giang Nguyên thấy vẫn sớm nên còn ký tặng cho mấy nữ cảnh sát trong phòng đăng ký hộ khẩu.
Cậu đi ra khỏi đồn cảnh sát, mưa vẫn chưa tạnh, trên đường đã có mấy vũng nước nhỏ.
Chỗ đậu xe cách cổng đồn cảnh sát hơn 200m, không có mái che. Lúc đi vào, dù Giang Nguyên có mang dù cũng vẫn bị dính nước mưa, giày và ống quần là thảm nhất.
Giang Nguyên mở dù ra, vừa định lao vào màn mưa thì một bóng người quen thuộc đã cầm chiếc dù đỏ đi tới.
Giang Nguyên vội vàng dụi mắt.
Cái quái gì thế này?
Sao Lục Viễn lại đi vào đây? Muốn đồng cam cộng khổ, dầm mưa cùng nhau hay sao? Có ngốc hay không đấy?
Lần này Giang Nguyên hơi giận.
Những chuyện khác có thể bỏ qua nhưng tuyệt đối không được xem nhẹ sức khỏe, mạng sống rất quý giá!
Không đợi Lục Viễn tới gần, cậu đã che dù chạy vào trong mưa, kéo Lục Viễn chạy như điên.
Không ngờ Lục Viễn nhanh tay lẹ mắt quá, đổi khách thành chủ nắm lấy cổ tay cậu, hai người nhanh chóng chạy tới chỗ mái hiên.
Giang Nguyên: "..."
Quên đi!
Ai bảo là Lục Viễn cơ chứ, không thể trách anh ấy được!
Lục Viễn nhìn về phía Giang Nguyên: "Làm xong nhanh vậy à?"
Giang Nguyên gật đầu: "Trời mưa to nên không có ai tới, không cần xếp hàng."
Lục Viễn không hỏi thêm, anh đưa qua một chiếc áo mưa màu vàng và một đôi ủng màu trắng: "Mặc vào đi."
Lúc này Giang Nguyên mới để ý Lục Viễn cũng mặc áo mưa, nhưng là một chiếc áo mưa trong suốt nên cậu không dễ nhận ra.
Điểm chú ý của Giang Nguyên rất kỳ lạ: "Sao anh không mua cho tôi áo mưa trong suốt giống của anh?"
Áo mưa vàng, nói thế nào đây, trên mũ còn có hai cái cánh nhỏ, không phải quá mức đáng yêu rồi sao?
Lục Viễn nhướng mi: "Chỉ còn lại một chiếc trong suốt, những màu khác không vừa với dáng người tôi, không thì tôi đổi màu tím cho cậu nhé?" Anh bổ sung: "Áo mưa màu tím trên mũ có cánh, còn in cả hình bông hoa."
Giang Nguyên ngoan ngoãn mặc áo mưa vào: "Tôi thích màu vàng."
Độ cong khóe miệng của Lục Viễn không hề hạ xuống, chờ Giang Nguyên mặc áo mưa và ủng xong mới mở chiếc dù màu đỏ ra: "Chiếc dù này đủ lớn, chúng ta chen chúc tạm vậy."
"Ừ." Giang Nguyên lập tức nắm lấy cán dù, nhưng cậu vẫn chú ý cách cánh tay Lục Viễn chừng một gang tay.
Xử lý tình huống Lục Viễn muốn tranh thủ chạm tay cậu một cách hoàn hảo!
Tuy Giang Nguyên đã mím chặt môi nhưng vẫn nhìn ra được cậu đang cười.
Mà Lục Viễn thì im lặng mấy giây, cuối cùng anh không giải thích với Giang Nguyên rằng "chen chúc tạm" không phải là bảo cậu cầm dù giúp anh.
Hai người với hai suy nghĩ khác nhau, cùng bước vào màn mưa như thác đổ.
Dù có áo mưa nhưng một người vẫn vô thức nghiêng dù sang trái, người kia lại đẩy nó sang phải, cuối cùng chiếc dù màu đỏ được cố định một cách tinh tế ở chính giữa hai người.
---
Về tới nhà, chuyện đầu tiên Giang Nguyên làm là bỏ theo dõi tài khoản cùng tên với Lục Viễn.
Sau khi tắm xong, cậu lấy sổ tay ra, ghi lại "sự hiểu lầm kinh hoàng" của ngày hôm nay vào "Kế hoạch hù dọa Lục Viễn", còn dùng bút đỏ tô đậm, viết xuống chiêm nghiệm tâm đắc của bản thân –-
[Tuyệt đối không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Viễn, kế hoạch tiếp theo nhất định phải nhẹ nhàng!]
Ngày hôm sau, đoàn làm phim chia thành hai nhóm A và B.
Nhóm A phụ trách cảnh nam chính và nữ chính hôn nhau trong một sân bóng rổ bỏ hoang, còn nhóm B là trùm trường nhìn thấy nữ hai hôn nam hai, sau đó đi tố cáo với phòng giáo vụ, dẫn thầy giám thị đi bắt hai học sinh vi phạm nội quy của trường, kết quả lại bắt nhầm nam nữ chính.
Nhưng cả hai cảnh hôn đều lợi dụng kỹ xảo của góc quay.
Dù Dương Chiếu là một đạo diễn nổi tiếng, nhưng Lục Viễn là idol mới chưa ra mắt, điểm giới hạn của M&M chính là diễn cảnh hôn phải dùng diễn viên đóng thế.
Từ khi ra mắt tới giờ, Tạ Niên chưa từng quay cảnh hôn, thậm chí cậu ta còn rất ít khi nhận phim tình cảm.
Dương Chiếu chỉ có thể nhượng bộ, vậy nên yêu cầu đối với cảnh hôn càng cao hơn.
Sân bóng sáng bừng ánh đèn, tiếng đọc sách xa xa phía tòa nhà tự học vọng tới, mọi chi tiết đều được sắp xếp tỉ mỉ.
Từ lúc bắt đầu quay tới giờ, Lục Viễn đã bị Dương Chiếu mắng hai lần.
"Lục Viễn! Cậu chưa từng hôn ai bao giờ à? Hôn cái kiểu gì thế?"