Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 37

Cậu cười cong mắt: "Cảm ơn con mắt nhìn người tinh tường của mọi người, tôi đúng là người như vậy đấy!"

Cậu thu tay lại, đang định rời đi nhưng Trương Giản Dương đã ngăn lại: "Chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc được không?"

Giang Nguyên hào phóng lấy điện thoại di động ra: "Được chứ!"

Giang Nguyên không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi được Lý Bành Sinh đánh thức, cậu nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa tầm tã.

Giang Nguyên dụi dụi mắt, vì chưa tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn hơi khàn khàn: "Quay xong rồi à?"

Lý Bành Sinh gật đầu: "May quá, quay xong hết mới mưa to."

Giang Nguyên nhìn một vòng trong xe mà không thấy Lục Viễn đâu, cậu lập tức tỉnh táo lại: "Lục Viễn vẫn còn chưa tới?"

Lý Bành Sinh mở cửa xe nhìn ra ngoài: "Sắp...sắp tới rồi."

Giang Nguyên ngồi dậy, ngả người dựa vào lưng ghế phía trước, rướn cổ nhìn ra bên ngoài.

Giữa màn mưa dày đặc, Lục Viễn cầm một cây dù màu đỏ, đi bên cạnh là Nhâm Mẫn Mẫn.

Lý Bành Sinh xúc động: "Dựa theo kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tôi, "Thời thanh xuân" nhất định sẽ nổi, chỉ không biết là nổi ít hay nổi nhiều, bọn họ rất có cảm giác CP!"

Viên Viên Viên cũng ngó ra nhìn: "Bức tranh này bắt mắt quá, nếu đưa vào phim chắc chắn cũng là một cảnh quay sinh tình."

Giang Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, Lục Viễn được công nhận là người có cảm giác CP toàn năng, diễn cùng ai cũng tạo ra cảm giác CP!"

Đây là cuộc bình chọn của mọi người ở kiếp trước, Lục Viễn ở cạnh ai cũng rất hòa hợp.

Không giống như cậu, cậu và Nhâm Mẫn Mẫn cùng diễn phim này, trên mạng nói bọn họ là chị gái dẫn theo em trai.

Giang Nguyên rụt đầu về ngồi lại chỗ cũ, sờ sờ bụng: "Mấy giờ rồi? Đói quá đi mất."

Lý Bành Sinh quay đầu lại nói: "Hai rưỡi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Giang Nguyên gật đầu.

Lúc này Lục Viễn đã đưa Nhâm Mẫn Mẫn tới xe của cô, sau đó anh bước lên xe của anh và Giang Nguyên.

Bả vai của Lục Viễn ướt hết một mảng, anh thu ô lại, Viên Viên Viên và Lý Bành Sinh lập tức đưa khăn cho anh.

Lục Viễn nhìn sang Giang Nguyên, Giang Nguyên cũng ngước lên nhìn anh.

Lục Viễn nhướng mày: "Nhìn cái gì?"

Giang Nguyên định nói hôm nay cậu có thể mời anh đi ăn tối thì Lý Bành Sinh đã lên tiếng trước: "Vừa nãy bọn tôi mới nói chuyện cậu và chị Mẫn nhìn rất có cảm giác CP, bộ phim này ổn đấy."

Lục Viễn không có phản ứng gì.

Lý Bành Sinh lại cười: "Bất ngờ nhất là đến Nguyên Nguyên cũng công nhận cậu diễn với ai cũng có cảm giác CP."

Lục Viễn lúc này mới lên tiếng: "Công nhận?"

Giang Nguyên đột nhiên bừng tỉnh.

Thôi xong!

Lỡ lời rồi!

Cậu vội vàng chữa cháy: "Ý tôi là anh có tài năng trời mưa, đi cùng ai cũng tạo thành cp! Ví dụ như anh với vai nữ hai, nữ ba, cặp sách của anh, rồi cả bảo vệ ở trường học..."

Cậu càng nói càng khoa trương, Viên Viên Viên và Lý Bành Sinh cũng phải bật cười. Viên Viên Viên ở bên cạnh thấp giọng nhắc: "Là tài năng trời ban."

Lục Viễn yên lặng chờ Giang Nguyên nói xong mới chầm chậm lên tiếng: "Vừa nãy chị Nhâm mới hỏi tôi một chuyện."

Giang Nguyên thấy đã chuyển được chủ đề bèn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Cô ấy hỏi có phải tài khoản weibo của tôi là Lục Viễn không?" Ánh mắt của Lục Viễn lóe lên. "Cô ấy muốn theo dõi tôi."

Lúc này Giang Nguyên lại không hiểu.

Ghép CP là chuyện rất bình thường. Trước đây cậu từng hợp tác với Nhâm Mẫn Mẫn, tuy chỉ có một cảnh quay chung nhưng đoàn làm phim vẫn gán ghép hai người họ.

Bây giờ Nhâm Mẫn Mẫn và Lục Viễn diễn vai tình nhân, theo dõi nhau trên mạng xã hội là chuyện rất bình thường, đâu cần phải cố ý nói với cậu mấy chuyện này?

Chờ đã!

Đồng tử Giang Nguyên lập tức mở lớn, đây là Lục Viễn đang báo cáo với cậu sao?

Giang Nguyên nghiêm mặt.

Xem ra do gần đây cậu quá mức hòa ái dễ gần nên đã khiến Lục Viễn sinh ảo giác.

Nhất định phải kịp thời dập tắt ảo tưởng của anh.

Lúc này tốt nhất nên làm mặt lạnh, tỏ ra không hề để tâm tới chuyện này.

Giang Nguyên lập tức thu lại nụ cười, hất cằm, định dùng lỗ mũi nhìn Lục Viễn.

"Ồ, vậy thì sao?"

Cậu cười ngạo mạn.

Trong "Tình yêu cuồng nhiệt như Chocolate", cậu vào vai một tên tổng tài bá đạo không để ai vào mắt.

Đạo diễn dạy cậu phải như vậy.

Lục Viễn nhìn chiếc cổ thon nhỏ của Giang Nguyên, hơi nhíu mày: "Tức là cô ấy để ý tới danh sách theo dõi trên weibo của cậu."

!

Toang... Quên mất! Giang Nguyên hốt hoảng trong một giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cậu nghiêng đầu, gãi gãi mặt: "Là thế này, tối qua tôi đăng ảnh anh chụp lên weibo, gắn thẻ anh rồi thuận tay nhấn theo dõi."

Cậu buông thõng tay: "Cũng đỡ phiền phức sau này. Khi công ty chính thức thông báo để anh debut với tôi thì kiểu gì cũng sẽ yêu cầu tôi theo dõi anh."

Hoàn hảo.

Giang Nguyên thầm bật ngón cái trong lòng.

Lý do này thật sự quá hoàn mỹ. Cậu đã thúc đẩy công ty chú ý tới tài khoản weibo của Lục Viễn, mà rất có thể sau này công ty cũng sẽ yêu cầu cậu làm như vậy.

Không có tí sơ hở nào.

Giang Nguyên thỏa mãn cười.

Lục Viễn nhận lấy khăn tự lau qua vùng cổ, tự nhiên đi tới hàng ghế cuối cùng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Giang Nguyên, vây cậu lại trong một không gian hẹp.

Giang Nguyên căng cứng toàn thân.

Lục Viễn muốn làm gì?! Không phải là bị sự lạnh lùng của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mất lý trí, muốn...