Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 36: Xã giao

Giang Nguyên ngơ ra mất mấy giây mới hiểu được, nhưng cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Đơn giản như vậy thôi sao?"

Giang Nguyên rất tự nhiên nhận lấy quả quýt từ tay Lục Viễn. Lục Viễn xoay người đi vào phòng.

Giang Nguyên nhìn theo bóng lưng của Lục Viễn, mãi tới khi anh đã vào phòng rồi đóng cửa lại, cậu mới cúi đầu nhìn quả quýt trong tay, chớp chớp mắt: "Lạ thật, đơn giản thế mà sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?"

Giang Nguyên ăn quýt xong thì lau sạch tay rồi đăng hình lên weibo, còn đặc biệt đánh dấu người chụp là Lục Viễn.

Giang Nguyên muốn đọc những bình luận khen Lục Viễn nên sau khi đăng ảnh, cậu cố ý đợi mười phút rồi mới làm mới lại trang, đã có hơn một trăm nghìn bình luận.

Cậu mang theo một lòng đầy mong đợi mở phần bình luận ra, kết quả tất cả đều là như này...

"Các đồng chí Zombie! Tôi chết rồi! Bị sự đáng yêu của Nguyên Nguyên đâm chết QAQ."

"Em bé Nguyên của mẹ ơi, mạng của mẹ cho con hết!"

"Nhảy qua nhảy lại giữa fan mama với fan bạn gái cũng mệt lắm chứ bộ, nhưng hôm nay tui là fan mama nha!"

"Nguyên Nguyên ơi hun hun!"

"Nguyên Nguyên nhà ta xinh xắn quá trời, ghen tị quá đi."

"Tui đang ở hiện trường, tui chính là múi quýt kia!"

"Nguyên Bảo mặc áo T-shirt với đi dép xỏ ngón cũng màu cam như màu quả quýt luôn kìa!"

"Bảo bối ơi ăn nhiều một chút! Nào ăn thêm một tiếng nữa! Phải phúng phính lên một chút cho tui."

Giang Nguyên rất thất vọng. Tại sao mọi người không khen Lục Viễn? Kỹ thuật chụp hình của anh ấy tốt như vậy mà!

Cậu không tin, tiếp tục kéo xuống tới mức đầu ngón tay đỏ cả lên vẫn không thấy ai quan tâm đến Lục Viễn, nhưng cậu lại nhìn thấy không ít những bình luận bôi xấu.

"Từ trước tới nay Giang Nguyên vẫn luôn một màu như vậy."

"Dù sao cũng sống dựa vào fans, tốt xấu gì cũng nên đối xử tốt hơn đi chứ. Đến đôi dép cũng để lộ thương hiệu ra, thật đúng là bào tiền fans không biết nương tay."

"..."

Giang Nguyên cởi dép ra xem, đúng là nhãn hiệu mà cậu đang làm đại diện. Cậu quên mất đôi dép này là do nhà tài trợ đưa, vì mang nó rất thoải mái nên cậu vẫn thường xuyên dùng.

Giang Nguyên không đọc bình luận nữa. Cậu ném điện thoại xuống, đá tung dép rồi ngã thẳng xuống giường.

Trằn trọc mãi tới rạng sáng, Giang Nguyên thật sự không thể hiểu nổi, cậu lại bò dậy, cầm điện thoại tiếp tục viết bài trên weibo.

"Cảm ơn @Lục Viễn đã bắt được khoảnh khắc này! Tôi rất thích!"

Thấy hai chữ Lục Viễn chuyển sang màu xanh, Giang Nguyên vô cùng bất ngờ, Lục Viễn có tài khoản weibo sao?

Cậu nhấn vào, đúng là có tích đỏ nhưng lại chỉ có hơn mười ngàn fan, chưa từng đăng một bài viết nào, Giang Nguyên giơ tay nhấn vào nút theo dõi.

Theo dõi xong!

Mọi người cũng mau theo dõi Lục Viễn giống cậu đi!

---

Bảy giờ sáng hôm sau sẽ phải quay phim.

Giang Nguyên ngồi thẳng người, mắt nhắm mắt mở để mặc nhân viên trang điểm tùy ý phát huy. Lúc tới địa điểm quay, Viên Viên Viên mới gọi một tiếng mà Giang Nguyên đã tỉnh dậy ngay.

Cậu cầm bộ động phục học sinh lên, quen cửa quen nẻo nhảy xuống xe.

Cảnh quay đầu tiên của hôm nay ở trong nhà, nam chính cùng nam hai, nam ba, nam tư đánh nhau trong quán cà phê nên bị gọi tới văn phòng làm kiểm điểm.

Cùng lúc đó, nữ chính cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng bởi vì đạt thành tích số một từ dưới đếm lên trong bài kiểm tra tháng.

Đây cũng chính là lần thứ hai nam chính và nữ chính gặp nhau– nhất kiến chung tình.

Trong cảnh này, Lục Viễn và Nhâm Mẫn Mẫn là hai nhân vật trung tâm, máy quay chủ yếu bắt lấy biểu cảm cùng hành động của hai người họ, tiêu chuẩn cao tới mức từng sợi tóc cũng phải để lộ ra tiếng lòng của nhân vật.

Giang Nguyên chỉ là một nhân vật nhỏ làm nền cho hai nhân vật chính, cậu mới nói được mấy câu đã phải nhường đất diễn cho nam nữ chính, bị đuổi về lớp.

Quay xong, Giang Nguyên lập tức leo lên xe MPV chuẩn bị ngủ bù.

Giữa đường, cậu tình cờ gặp một diễn viên cũng đang rời trường quay, nhìn trang phục thì chắc là người đóng giáo viên chủ nhiệm của Nhâm Mẫn Mẫn.

Giang Nguyên cảm thấy diễn viên này rất quen nên nhìn nhiều hơn mấy lần.

Không ngờ gã thấy Giang Nguyên nhìn mình lại bước tới bắt chuyện.

"Chào Giang Nguyên, tôi là Trương Giản Dương, rất vui được hợp tác cùng cậu. Vợ và con gái tôi đều là fans của cậu đấy."

Giang Nguyên lập tức nhớ ra.

Trương Giản Dương! Là ba của bạn cùng lớp với Ôn Đinh Đinh!

Cậu cũng nhiệt tình bắt tay Trương Giản Dương: "Xin chào xin chào."

Điều này khiến Trương Giản Dương rất kích động.

Hiện giờ Giang Nguyên đang là ngôi sao nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, nếu có thể xây dựng quan hệ tốt với cậu, để cậu nói tốt đôi câu với nhà sản xuất phim hay đạo diễn, biết đâu gã sẽ có thêm cơ hội diễn.

Trương Giản Dương cao hơn Giang Nguyên mấy cm nhưng bây giờ gã lại khom người cười lấy lòng: "Tôi đã sớm nghe mọi người nói cậu không hề kiêu ngạo xa cách chút nào, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."

Giang Nguyên thu tay lại, tò mò hỏi: "Anh nghe ai nói vậy?"

Trương Giản Dương không ngờ Giang Nguyên sẽ tin là thật mà truy hỏi tới cùng, gã nhất thời nghẹn lời, lúng túng mãi mới nặn được mấy chữ: "Mọi người đều nói như vậy."

Giang Nguyên nghĩ, lại là mấy lời xã giao.

Xã giao thì xã giao! Bây giờ cậu cũng khen xã giao mà, mọi người đều khen xã giao!