Lúc này Giang Nguyên mới phản ứng lại, cậu vội vàng nhắm mắt, hướng mặt ra phía trước: "Đấy là phản ứng tự nhiên của cơ thể, nào, lại đi!"
Giang Nguyên chủ động ghé sát mặt anh, khoảng cách quá gần, Lục Viễn có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của cậu.
Y như lúc trên sân khấu, khe khẽ rung theo từng nhịp thở của chủ nhân.
Lục Viễn cười thầm, anh búng nhẹ một cái lên trán Giang Nguyên.
"Hòa rồi nhé!"
Vốn dĩ Giang Nguyên đang chờ một đòn tấn công chí mạng, cuối cùng chỉ cảm thấy hơi nhột ở trán, hai vai cậu cũng hạ thấp hẳn xuống.
Lục Viễn vẫn không nỡ xuống tay...
Thôi quên đi, không nên bắt Lục Viễn đánh cậu, không may xôi hỏng bỏng không, Lục Viễn lại cảm thấy dáng vẻ lúc cậu chủ động quá quyến rũ, khiến anh càng mê cậu thì toi.
Vẫn nên làm một người tử tế thì hơn!
Giang Nguyên mở mắt ra, ỉu xìu giống như quả cà tím bị đông cứng.
Cậu uể oải bước đi: "Đi thôi, hôm nay tôi mời anh ăn tối."
Lục Viễn không nhịn cười nổi nữa, anh đứng dậy đi theo cậu.
Cuối cùng Giang Nguyên mời cơm không thành công bởi vì Lục Viễn nói trong tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ ăn, anh sẽ nấu bữa tối.
Giang Nguyên bắt đầu buồn bực. Như thế là cậu không được tiêu tiền, lại còn để Lục Viễn phải bỏ sức lao động.
Thế nhưng khi nhìn thấy trứng xào cà chua, salad cần tây và cà rốt trộn với hạt điều, cá tuyết hấp, súp xương hầm tảo bẹ, hai mắt Giang Nguyên ngay lập tức sáng rực. Dù tài nấu nướng của Lục Viễn không thể sánh được với đầu bếp của nhà hàng năm sao, hơn nữa đây cũng chỉ là những món ăn bình thường, nhưng Giang Nguyên lại vô cùng thích hương vị này.
Giang Nguyên ăn hết ba bát cơm, ăn xong thì ngả lưng dựa vào thành ghế, hai chân bắt chéo, một chân còn hơi lắc lư ra chiều thích chí, hai tay cũng không rảnh rỗi mà thong thả bóc từng múi quýt bỏ vào miệng.
Lục Viễn cảm thấy nếu bây giờ anh xoa bụng cho Giang Nguyên, có lẽ cậu sẽ thoải mái hừ hừ mấy tiếng.
Không giống thỏ nhỏ mà giống con mèo kiêu ngạo phách lối nhiều hơn.
Lục Viễn cầm điện thoại lên, căn góc chuẩn chỉ rồi chụp Giang Nguyên "tách" một cái.
Giang Nguyên nghe thấy tiếng thì liếc nhìn Lục Viễn, thấy anh đang cầm điện thoại, cậu vừa nhai quýt vừa nói: "Nhìn góc chụp của anh là biết ngay ảnh không đẹp rồi."
Lục Viễn từ chối cho ý kiến, đưa điện thoại cho Giang Nguyên kiểm tra rồi bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Giang Nguyên nhai quýt, hai bên má phồng lên liên tục di chuyển theo động tác nhai của cơ hàm. Cậu nhận điện thoại, cơ miệng ngay lập tức ngừng hoạt động.
Bố cục của bức ảnh cân đối, đặc biệt là ánh sáng rất đẹp, bóng của ngọn đèn nghiêng lên má Giang Nguyên tạo ra một bầu không khí ấm áp, rất có hương vị cuộc sống.
Giang Nguyên đã từng hợp tác với hơn hai mươi bậc thầy nhϊếp ảnh, nhưng thẳng thắn mà nói, bức ảnh khiến cậu hài lòng nhất lại chính là khoảnh khắc mà Lục Viễn bắt được bằng điện thoại di động này.
Chẳng lẽ đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết đó sao? Cân được cả mọi loại kỹ xảo?
Giang Nguyên nhanh chóng ăn nốt mấy miếng quýt rồi nói vọng vào phòng bếp: "Gửi cho tôi tấm hình này! Tôi muốn đăng lên weibo!"
Lục Viễn đang dọn dẹp trong bếp, nghe thấy vậy thì trả lời: "Cậu mở wechat ra rồi tự gửi đi."
Giang Nguyên trực tiếp mở tài khoản wechat của Lục Viễn ra.
Lịch sử trò chuyện của Lục Viễn không nhiều, đoạn chat mới nhất là tin nhắn với cậu.
Tiếp theo chính là nhóm của bọn họ - Nhóm nam mạnh nhất vũ trụ và một cuộc trò chuyện khác từ hai tuần trước, tên nhóm là "Giáo sư Lục, giáo sư Dương".
Giang Nguyên nhấn vào hình đại diện của mình rồi gửi ảnh qua.
Gửi ảnh xong, Giang Nguyên định đặt điện thoại lên bàn thì vô tình chạm vào màn hình khiến giao diện trở lại màn hình chính.
"??!"
Giang Nguyên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hình nền mặc định trên màn hình. Lục Viễn không dùng ảnh của cậu làm hình nền sao?
Giang Nguyên thật sự không hiểu.
Hình nền điện thoại của cậu là một nhân vật trong League of Assassins, đẹp trai ngời ngời, là nhân vật mà cậu yêu thích nhất.
Người Lục Viễn thích nhất là cậu, tại sao anh ấy không đặt ảnh của cậu làm hình nền?
À!
Biết rồi!
Hiện tại cậu và Lục Viễn đang sống cùng nhau, có quá nhiều cơ hội nhìn thấy hình nền điện thoại, có lẽ Lục Viễn không muốn để lộ tâm tư của bản thân nên đã đổi sang hình khác.
Giang Nguyên gật đầu tự nhủ đúng vậy, Lục Viễn rất để ý những chi tiết nhỏ.
Cậu đặt điện thoại của Lục Viễn xuống, lại cầm điện thoại của mình lên chuẩn bị đăng weibo thì Lý Bành Sinh gọi điện thoại tới.
"Mẹ cậu không đồng ý cho cậu chuyển hộ khẩu, bà ấy cũng sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cậu." Lý Bành Sinh nói: "Còn một vấn đề này nữa, cậu đã mua nhà chưa? Cho dù cậu rời đi cũng nhất định phải có một nơi để ổn định cuộc sống."
Giang Nguyên lắc đầu: "Tôi vẫn chưa mua."
Gần đây cậu đang bận rộn hù dọa Lục Viễn, quên luôn cả chuyện mua nhà.
Căn nhà rất yên tĩnh, lúc Lục Viễn đi ra từ trong phòng bếp đã nghe được hết cuộc nói chuyện giữa Giang Nguyên và Lý Bành Sinh.
Anh tiện tay cầm một quả quýt lên rồi nói: "Chuyện cấp sổ hộ khẩu không khó để giải quyết, thành phố của chúng ta không cần chủ hộ đồng ý vẫn có thể cấp sổ hộ khẩu mới, cậu chỉ cần mang theo thẻ căn cước đến cơ quan có thẩm quyền báo đã mất sổ hộ khẩu cũ là được. Chuyện nhà ở càng dễ hơn, nói với chuyên viên tài chính những yêu cầu của cậu đối với căn nhà, anh ta có thể giúp cậu giải quyết chỉ trong một ngày."