Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi

Chương 34: Không muốn đền bù à?

Dương Chiếu không tức giận, chẳng qua bà chỉ khách quan nói ra vấn đề: "Không chỉ là vấn đề này, mà vấn đề càng lớn hơn là tay. Không thể quay đặc tả tay của Nhâm Mẫn Mẫn được."

Lúc này, Nhâm Mẫn Mẫn nhìn về phía tay mình.

Ngón tay mảnh khảnh, da trắng nõn, móng tay màu nhạt, rõ ràng rất đẹp mà.

Những nhân viên khác cũng thấy Dương Chiếu đang bới lông tìm vết, tay của Nhâm Mẫn Mẫn đã đủ đẹp rồi.

Phó đạo diễn tới khuyên Dương Chiếu: "Đạo diễn Dương à, nếu là những đoàn phim khác, ngay cả thủ pháp cũng sai luôn rồi, đoàn chúng ta đã có tâm lắm rồi."

Câu này đã hoàn toàn chọc điên Dương Chiếu, bà lạnh mặt: "Đó là yêu cầu của những đoàn khác, không phải của tôi. Đây là điểm nổi bật khiến nam chính động lòng với nữ chính, nếu không thể quay chi tiết thì không thể tạo ra bầu không khí, chúng ta ở ngay tại hiện trường còn không thể cảm động thì lấy lý do gì khiến người xem cảm động?"

Phó đạo diễn không dám nói tiếp nữa.

Nhâm Mẫn Mẫn đúng là không tệ, nếu chỉ có một trong hai người Lục Viễn và Tạ Niên động lòng thôi thì còn có thể hiểu được. Nhưng cả hai người này đều là vừa gặp đã yêu, màn biểu diễn vừa rồi của Nhâm Mẫn Mẫn hiển nhiên rất khó làm được tới bước đó, không thể thuyết phục nổi khán giả.

Mà một khi khán giả đã nghĩ như vậy, bộ phim này có thể sẽ xong đời.

Nhâm Mẫn Mẫn dần bình tĩnh lại. Cô thầm nghĩ Dương Chiếu yêu cầu cao như vậy cũng là do có trách nhiệm với bộ phim thôi.

Cô chủ động nói: "Đạo diễn Dương nói đúng, để phát huy hiệu quả tốt nhất, chúng ta tìm một người khác để đóng thế cảnh quay bàn tay đi."

Phó đạo diễn lập tức gọi tất cả các diễn viên nữ và nhân viên nữ còn ở trường quay tới, Dương Chiếu quan sát kỹ hết nhưng vẫn không hài lòng.

Dương Chiếu suy nghĩ một chút, quyết định để cảnh này lại, chờ tìm được người thích hợp rồi sẽ quay lại.

Bà đang định cho kết thúc công việc thì mắt bỗng sáng lên, lập tức xoay qua nắm lấy tay Giang Nguyên.

Giang Nguyên chứng kiến nãy giờ, dĩ nhiên cậu hiểu ý Dương Chiếu, lập tức định rút tay về: "Cháu là nam..."

"Bé Giang Nguyên à, cậu đừng có mà tự hạn chế mình thế." Dương Chiếu sống chết cũng không buông, bà cười nói: "Cái đẹp là phi giới tính, là vượt qua giới tính cơ."

Giang Nguyên: "..."

Nhâm Mẫn Mẫn lại gần, nhìn chằm chằm vào tay Giang Nguyên: "Đạo diễn Dương, ánh mắt của cô thật tốt, tay đẹp đấy! Ôi?" Cô ấy bỗng ngẩng đầu lên: "Tôi nhớ không lầm thì cậu biết chơi piano đúng không?"

Tạ Niên đúng lúc lên tiếng: "Cậu ấy biết."

Giang Nguyên suy nghĩ một chút, dù sao bây giờ cũng đang rảnh, giúp một chút cũng không phải không được.

Cậu nói: "Cái này tính giá khác đấy nhé."

*

Nắng chiều xuyên qua cửa thủy tinh hình thoi của hội trường, ánh sáng màu vàng cam biến ảo thành những mảnh sáng nhỏ vụn chiếu vào hai bàn tay đang đặt trên phím đàn.

Đã lâu rồi Giang Nguyên không đàn lại "Canon", nhưng cậu cũng không cần phải nhìn nhạc phổ, ung dung thoải mái mà đánh đàn.

Cậu nhắm hai mắt, đôi mi dài hơi run run theo nhịp điệu, vài điểm sáng rơi nhẹ trên má.

Dưới ánh sáng, tay của cậu có loại cảm giác đẹp đến trong suốt thánh khiết, vừa thon vừa dài, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy được mạch máu nhỏ dưới da.

Trong hội trường cực kỳ an tĩnh, chỉ có giai điệu vang vọng xung quanh.

Ở cửa hông phía dưới sân khấu, Tạ Niên nhìn Giang Nguyên thật sâu.

Đây không phải là lần đầu cậu ta thấy Giang Nguyên đánh đàn, nhưng tâm trạng hiện tại vẫn giống y như lần đầu tiên.

Mỗi lần phỏng vấn, phóng viên luôn vòng đi vòng lại hỏi cậu ta: "Lý do cậu debut là gì?"

Cậu ta không trả lời.

Câu trả lời thật sự là: năm cậu ta học lớp 10 đã thấy được một thiếu niên đang đàn piano trong rạp chiếu phim.

Thiếu niên trong phòng đàn cũ kỹ, ánh nắng chiều chiếu lên lưng cậu, cậu vụng về gõ phím đàn, phát ra âm thanh chói tai của từng nốt nhạc.

Bộ phim cực kỳ nhàm chán, nhưng lần đầu tiên Tạ Niên xem đến lúc kết thúc, đến lúc xuất hiện tên của cậu diễn viên trẻ– Giang Nguyên.

Sau đó, cậu ta tìm hiểu cái tên này mới biết thật ra Giang Nguyên là idol, thật ra cậu đàn piano rất giỏi.

Ngoài piano, Giang Nguyên còn biết chơi cả organ, guitar...

Tạ Niên nhếch môi, sau đó xoay người rời khỏi hội trường.

Cùng lúc này, một máy quay khác đang quay Lục viễn đang nằm trên khán đài.

Lục Viễn đắp một cái mũ lưỡi trai trên mặt, khi anh nghe được giai điệu bèn đưa tay bỏ cái mũ ra.

Khóe miệng anh vừa xanh vừa đỏ.

Lục Viễn chống tay lên ghế, nhổm nửa người lên, nhìn về phía sân khấu.

Giữa sân khấu, thiếu niên đang đàn đến đoạn cao trào. Dưới ánh sáng, gò má của cậu hơi mơ hồ, chỉ thấy cậu cong khóe miệng, có thể thấy tâm trạng cậu đang rất tốt.

Lục Viễn không khỏi cười theo.

“Cắt!”

Dương Chiếu hô ngừng.

Giang Nguyên lập tức mở mắt, xoay mặt qua hỏi: “Vậy đã được chưa ạ?”

Dương Chiếu cực kỳ hài lòng: “Không thể được hơn! Đoạn này có thể dùng được. Kết thúc thôi.”

Giang Nguyên lập tức đứng lên khỏi băng ghế.

Cậu chạy xuống sân khấu, chạy như bay đến khán đài, không đợi Lục Viễn lên tiếng đã nhỏ giọng nói: “Một đấm trả một đấm, anh tìm một chỗ đánh tôi đi, chúng ta huề nhau!”

Lục Viễn lập tức đưa tay đến gần trán của Giang Nguyên.

Giang Nguyên hơi lùi về phía sau theo bản năng.

Lục Viễn ngừng tay, cười nói: "Cậu tránh cái gì, không muốn đền bù à?"